“Ai nói ngươi không trầm mê, không trầm mê ngươi sẽ cùng ta làm một ngày, làm đến ta không xuống giường được sao?” Toàn Hữu Câu đỏ đậm hai mắt lắc đầu gào thét, làm sao cũng không chịu thừa nhận lời nói của Hàn Lượng.
“Ha ha…” Hàn Lượng cười khẽ, vừa vỗ lưng thuận khí cho Lục Đỉnh Nguyên, vừa nói, “Làm như vậy chẳng qua là không để ngươi luyện công thôi. Phải biết rằng, công lực của Đỉnh Nguyên khôi phục không dễ, làm sao có thể để ngươi trong lúc này cũng tăng lên võ công?”
Đây là nguyên nhân khiến bọn họ một năm nay chung đụng thì ít xa cách thì nhiều? Lục Đỉnh Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lượng, kết quá chiếm được một nụ hôn.
“Vậy thì sao? Vậy thì sao? Ngươi không phải vẫn cứ ở trong thân thể của ta dây dưa mấy cánh giờ!” Toàn Hữu Câu vẫn không chịu thua, hắn đã không còn gì cả, lúc này có thể làm đau đớn hai người trước mặt chỉ có thể dựa vào đoạn sương sớm nhân duyên trong quá khứ của hắn với Hàn Lượng thôi.
“Ha,” Hàn Lượng trào phúng ra tiếng, “Ngươi xác định ta thật sự có tiến vào thân thể của ngươi sao?”
“Có ý gì?” Toàn Hữu Câu không tránh né, không kêu gào, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Hàn Lượng từ trong tay áo lấy ra một vật, từ xa ném qua cho Toàn Hữu Câu. Toàn Hữu Câu sao có thể nhúc nhích? Ngây ngốc nhìn vật kia rơi xuống cách mình một tấc, phát ra một tiếng vang nhỏ, hiển nhiên không phải là vật nặng gì.
Đó là một cây nam căn được khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738671/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.