Chương trước
Chương sau
Hàn Lượng cười châm chọc, tay hơi dùng sức, cả chùm ngọc thạch nháy mắt nát thành bột phấn, từ kẽ tay bay đi.
“A…” Toàn Hữu Câu hít một hơi lạnh, không nghĩ tới Hàn Lượng cư nhiên có công phu cao như vậy.
“Lượng!” Lục Đỉnh Nguyên sợ hãi kêu một tiếng, là luyến tiếc lễ vật do tự tay Hàn Lượng làm cho y cứ vậy mà không còn.
Hàn Lượng mở bàn tay ra, phủi sạch bột ngọc thạch trên bàn tay. “Ngươi đừng nói cho ta biết thứ mà hắn đã vuốt ve nhiều ngày, ngươi còn dám nhét vào trong mông của mình, ngươi không chê bẩn?” Hàn Lượng chỉ Toàn Hữu Câu, nói cũng là nói với Lục Đỉnh Nguyên.
“Ta không có…” Lục Đỉnh Nguyên bĩu môi, “Dù sao cũng là do ngươi tự tay làm…” Để lại nhìn xem cũng được a!
Lục Đỉnh Nguyên còn chưa nói xong, đã bị Hàn Lượng đánh gãy, “Nếu muốn sau này ta sẽ lại làm cho ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Bên này Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên đang thảo luận vấn đề đi ở của vật kia, bên kia Toàn Hữu Câu cũng đã giận đến mức hai mắt đều biến thành màu đỏ. Hàn Lượng đang nói cái gì? Hàn Lượng chê hắn bẩn? Vậy còn lúc Hàn Lượng ở trên người hắn mây mưa thất thường thì sao? Lúc này lại chê hắn bẩn?!
Nghĩ như vậy, Toàn Hữu Câu cũng rống lên, “Ngươi nói ta bẩn? Không phải ngươi quấn ta cả ngày hoan ái không chịu ngừng sao?” Toàn Hữu Câu thậm chí kéo vạt áo của mình ra, lộ ra phần ngực, “Nhìn xem, trên thân thể này còn để lại dấu vết cùng ngươi hoan ái đâu!”
Lục Đỉnh Nguyên trong lòng Hàn Lượng rõ ràng run lên, sắc mặt trắng bệch. Y vốn từng nghĩ, với tính cách thích ngược đãi của Hàn Lượng, không phải ai cũng có thể chịu được, có lẽ Hàn Lượng cùng Toàn Hữu Câu ở trên giường cũng không vui sướng gì. Nhưng hôm nay thấy vết thương do roi tạo thành trên ngực Toàn Hữu Câu, dường như so với y càng thêm có thể chịu đựng, vậy chẳng phải Lượng ở cùng hắn so với mình càng thêm tận hứng?
Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên mặt mũi tái nhợt siết chặt vạt áo của mình, liền nhíu mày. Một tay ôm Lục Đỉnh Nguyên, một tay vừa hút liền từ trên tường kéo xuống một cây roi, lập tức quất về phía Toàn Hữu Câu.
“Ba ba…” vài tiếng roi vang lên, Toàn Hữu Câu ngay cả kêu lên còn chưa kịp, mọi chuyện đã xong. Nhìn vải rách đầy đất, Toàn Hữu Câu trần như nhộng sững sờ tại chỗ.
“Thấy rõ ràng,” Hàn Lượng trầm giọng nói, “Nhìn xem vết thương trên người hắn đều là ở chỗ nào?” Hàn Lượng xoay qua Lục Đỉnh Nguyên, bắt buộc y nhìn về phía thân thể trần trụi của Toàn Hữu Câu.
Lục Đỉnh Nguyên sững sờ nhìn Toàn Hữu Câu, một hồi lâu mới phản ứng lại, “Vết thương này, rất quen thuộc…”
“Đúng vậy,” Hàn Lượng tiếp lời, ngoan lệ nói, “Mỗi một vết thương trên người hắn, đều là dựa theo vị trí vết thương hắn gây ra cho ngươi đánh về, một cái cũng không thiếu, chỉ nhiều không ít!”
Toàn Hữu Câu nghe vậy giận đến gan đau, cơ hồ muốn ói ra máu. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đỉnh Nguyên có chút dịu đi như vẫn còn tái nhợt, Toàn Hữu Câu xông lên hai bước, hướng về phía Lục Đỉnh Nguyên hét lên: “Như vậy thì đã sao? Cho dù là vì báo thù cho ngươi, cũng không thay đổi được sự thật hắn leo lên giường của ta Cho dù là vì giải hận cho ngươi, những dấu vết chứng mình cho hoan ái hắn để lại trên thân thể ta cũng vĩnh viễn để lại cho ta Hắn thậm chí đem thứ kia của hắn bắn đầy mặt của ta, cảm giác ấm áp kia, ta cả đời đều không quên được, ngươi hưởng qua sao? Mùi vị thực thuần thực thơm đâu!” Toàn Hữu Câu đã không biết bản thân mình đang nói gì, thấy Hàn Lượng thương Lục Đỉnh Nguyên đến mức này, đã làm cho hắn hận đến sắp điên, nếu bọn họ làm cho hắn khó chịu, hắn cũng muốn làm cho Lục Đỉnh Nguyên khó chịu, chỉ cần Lục Đỉnh Nguyên khổ sở, Hàn Lượng cũng không tốt được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.