Chương trước
Chương sau
“Lượng……”
“Ừ.”
“Lượng……”
“Ta ở.”
“Lượng……”
“Nai con……” Chờ tới lúc Hàn Lượng hiểu được kỳ thật Lục Đỉnh Nguyên cũng không muốn nói gì, chỉ là muốn gọi hắn, tâm nháy mắt đau đớn.
“Lượng…”
“A…Nai con của ta.” Lửa lại bị châm, Hàn Lượng đem phân thân đang chôn sâu trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên hung hăng va chạm lên.
Chờ tới lúc hai người Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cùng bốn hộ pháp Nghiễm Hàn Cung hội họp, đêm đã khuya. Bầu trời trong vắt, biển sao vô tận, Lục Đỉnh Nguyên lười biếng dựa vào trong ngực Hàn Lượng, cưỡi một con ngựa chậm rãi trở về. Nhìn tươi cười mang theo chút mỏi mệt của Lục Đỉnh Nguyên, trong lòng bốn hộ pháp đều biết bọn họ đi làm gì, nhưng ai cũng không nói ra.
Con đường phía sau Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng đều ngồi trong xe ngựa, không làm gì khác, chỉ ôm lấy nhau, dựa vào nhau, liền cảm giác thực thỏa mãn. Điều khiển xe vẫn là Phi Ảnh, bên người Phi Ảnh vẫn là Tiểu Hà Tử, người khác không được đến quấy rầy Đông Ly sớm dẫn một nửa người chạy gấp về trong cung — mang theo Toàn Hữu Câu bị trói thành bánh chưng Hạn Thiên chỉ có thể thựa dịp nghỉ ngơi mới dám chạy lại quấn quýt Tiểu Hà Tử, lúc khác cũng không dám quấy rầy hai người.
Chờ tới lúc trở lại Nghiễm Hàn cung, đã gần tới nửa đêm, Hàn Lượng sau khi dàn xếp Lục Đỉnh Nguyên ngủ liền một mình đi ra ngoài. Mấy ngày nay Lục Đỉnh Nguyên đã quên với có nhiệt độ cơ thể cùng mùi vị của Hàn Lượng, cộng thêm gần một năm lo lắng sợ hãi, Hàn Lượng vừa rời đi, lập tức liền tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy được một bóng dáng rời đi của Hàn Lượng, trong lòng run lên, không tự chủ được liền từ xa xa đi theo.
Hàn Lượng đầu tiên từ chỗ ám vệ Thu cung đang trực nghe đến chỗ giam giữ Toàn Hữu Câu, lại hỏi gần đây có các phái của võ lâm đến kiếm chuyện hay không, biết được Toàn Hữu Câu đến đây trước bọn họ mười ngày, đang giam giữ trong một thạch thất độc lập trong nhà lao của Nghiễm Hàn cung, trong chốn võ lâm bởi vì danh dự của Toàn Hữu Câu đều đã quét rác, thân tín trong trận chiến trước đó đều chết thảm, cho nên không có ai đến gây chuyện.
Hàn Lượng gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới nhà lao giam giữ Toàn Hữu Câu. Trải qua hai năm nay, địa vị của Hàn Lượng trong Nghiễm Hàn cung có thể nói là trên một người trên vạn người, tự nhiên căn bản không ai ngăn đón hắn.
Đợi tới nhà lao, phát hiện người bên trong cũng không nhiều, một bàn tay cũng không đếm hết, người gác cũng không nhiều, hai người Thu cung cộng thêm hai người Đông cung, còn có một người Đông cung phụ trách ăn uống. Nhà tù thôi, phần lớn không có gì khác biệt, nhà giam bằng sắt, xiềng xích nặng nề, âm u mà ẩm ướt, có chút khác biệt ngay tại nhà lao này coi như sạch sẽ không có mùi vị ghê tởm gì.
Bởi vì thời gian đã khuya, người ở bên trong đều đã ngủ, trừ bỏ hai người canh gác đang trực. Hàn Lượng đi theo một người trong đó tới trước cửa thạch thất.
“Công tử, chính là nơi này.”
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Hàn Lượng cầm lấy chìa khóa, kêu người rời đi.
“Vậy công tử cẩn thận, Toàn Hữu Câu tuy rằng bị trói, nhưng mấy ngày qua vẫn luôn không yên tĩnh, tỉnh dậy không kêu thì mắng, tuy rằng đeo xích sắt, nhưng vẫn có hai lần suýt nữa đã bị thương người đưa cơm. Lúc này im lặng như vậy, hẳn là đã ngủ.” Người canh gác thực tận chức tận trách, nên dặn đều dặn, sợ thương đến vị bảo bối này của cung chủ.
Hàn Lượng gật gật đầu, “Ta đã biết.”
Người canh gác ôm quyền, đi xuống.
Hàn Lượng mở cửa đá đi vào, phát hiện Toàn Hữu Câu quả nhiên đang ngủ, cuộn người ở góc tường, quần áo cũ nát, tóc rối bù, toàn thân dơ bẩn, làm sao còn có uy nghiêm cùng ngăn nắp của Võ Lâm Minh Chủ ngày xưa? Càng miễn bàn tới thắt lưng cùng tứ chi đều bị trói lại bằng xích sắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.