“Chủ tử đây là ngượng ngùng?” Tiểu Hà Tử vẫn còn ngẩn người.
“Ngốc, trong lòng bieetslaf được, nói đi ra làm gì.” Hạ Thiên gõ lên ót Tiểu Hà Tử một cái.
“Ngươi chỉ biết ăn hiếp ta!” Tiểu Hà Tử che đầu kháng nghị.
“Ha ha ha ha… Ngươi là nương tử của ta, không ăn hiếp ngươi thì ăn hiếp ai?” Hạ Thiên cũng không kiêng dè, ngửa đầu cười to.
Mọi người một đường cười nói, không đến nửa ngày, lại bị người cản đường. Người tới không phải ai khác, đúng là Toàn Hữu Câu, dẫn theo một đám thân tín.
“Ta vừa rồi còn đang nghĩ, với cá tính của ngươi, không có khả năng cứ vậy liền buông tha chúng ta,” Hàn Lượng vừa nói vừa quan sát bầu trời, hoàn toàn không đem Toàn Hữu Câu để vào mắt. “Đi đã hơn nửa ngày, ngươi đuổi theo hẳn là rất cố sức.”
Nhìn hình ảnh đoàn người hòa thuận vui vẻ trước mắt, Toàn Hữu Câu dĩ nhiên hận đến ngứa răng, vươn tay chỉ Lục Đỉnh Nguyên, “Xuống dưới, chúng ta đánh lại một lần!”
Toàn Hữu Câu một đao hoành ngang, rất có khí thế đánh đến chết mới ngừng.
Lục Đỉnh Nguyên không lên tiếng, hiểu rõ kỳ thật Toàn Hữu Câu không phải vì mình mà đến, Hàn Lượng tự nhiên tiếp lời: “Làm gì?” Hàn Lượng lắc đầu, chỉ chỉ đám người phía sau Toàn Hữu Câu, còn có lính tôm tướng cua trào ra từ hai bên đường, “Ngươi đã chuẩn bị tốt không phải sao, cùng lên đi, giải quyết lần một càng thống khoái.”
Lần này Toàn Hữu Câu dẫn theo hơn trăm người, nhưng bên Hàn Lượng chỉ khoảng ba bốn mươi bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738662/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.