Bánh bao lương khô còn chưa tính, đến sau này khi canh Hoa Sen Tuyết nở, bởi vì không dám rời đi, lúc đói khát đều là bốc một nắm tuyết nhét vào trong miệng, nếu không phải có trăm năm công lực chống, nếu không phải Ngọc Hư Công đặc biệt, làm cho Hàn Lượng lúc hành công ít nhiều có thể hấp thu năng lượng từ hoàn cảnh xung quanh, chỉ sợ lúc này hắn đã không là một người, mà là một khối thây khô. Hơn nữa sau khi trở về lo lắng Lục Đỉnh Nguyên, lại ở trong mật thất dây dưa, ước chừng lại đói hơn hai ngày. Hàn Lượng bây giờ, cảm thấy chính mình có thể ăn sạch một con trâu!
Những ngày kế tiếp, vẫn cứ không mặn không nhạt mà trôi qua. Hàn Lượng đi nửa tháng, trở về nửa tháng. Lúc trở về liền cùng Lục Đỉnh Nguyên luyện công, khi đi, một mình Lục Đỉnh Nguyên cũng luyện công. Vì câu nói kia của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ trở thành luyện công cuồng ma! Một ngày 12 canh giờ căn bản không đủ dùng, y hận không thể không ăn không ngủ chỉ luyện công.
May là có Hoa Sen Tuyết do Hàn Lượng hái xuống tẩm bổ dương khí, nếu không với cách luyện này của Lục Đỉnh Nguyên, lại không có *** nguyên của Hàn Lượng tùy thời bổ sung, y không đem mình luyện chết mới là lạ! Nhưng công lực cũng là tăng lên cực nhanh. Nhớ ngày đó khi trong cơ thể của y còn có Can Chi Quả tăng trưởng nội lực, từ tầng thứ 4 lên tầng thứ 5 ước chừng dùng 3 năm, nhưng lần này, Lục Đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738651/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.