Chương trước
Chương sau
Lặng yên lan tràn, Hàn Lượng không nói lời nào, Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cũng không mở miệng. Thời gian yên tĩnh trôi đi, thẳng đến “két” một tiếng, cửa phòng Lục Đỉnh Nguyên mở ra.
“Các ngươi đều ở a?” Thanh âm mang theo ý cười của Lục Đỉnh Nguyên truyền đến, chứa đựng tràn đầy vui mừng.
“Sao? Luyện công có hiệu quả không?” Ba người đồng loạt điều chỉnh sắc mặt, Hàn Lượng lên tiếng đầu tiên, lúc quay đầu trong mắt đã phủ đầy ý cười ôn nhu.
“Ai nha, chuyện đó nói sau cũng không muộn, chủ tử tới ăn cơm trước, đói bụng đi?” Tiểu Hà tử cũng cười, khôi phục bản lĩnh ồn ào ngày xưa, vừa nói vừa từ trong hộp thức ăn bưng thức ăn ra. Do tầng thấp nhất của hộp có một lò than nhỏ, cho nên tất cả thực vật đều còn nóng.
Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, cũng không biết là vì lời nói của Hàn Lượng hay Tiểu Hà Tử.
Phi Ảnh cũng không nói chuyện, cúi đầu yên lặng rót trà cho Lục Đỉnh Nguyên.
Mặc dù ngượng ngùng, nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn hỏi, “Hôm nay là ngày mấy?”
“Mùng 4.” Ba người đại hợp tấu.
Lục Đỉnh Nguyên ngồi xuống, từ trong ngực móc ra ba bao lì xì, “Vốn dự bị đưa vào 30, kết quả đều say.” Lục Đỉnh nguyên vừa cười vừa đưa ra ngoài.
“Cám ơn chủ tử.”
“Tạ chủ tử.” Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh tất nhiên thống thống khoái khoái nhận lấy, dù sao hàng năm đều có thể nhận được một phần đại lễ do Lục Đỉnh Nguyên cố ý đưa cho tứ hộ pháp.
“Ta cũng có a?” Hàn Lượng lại có chút há hốc mồm, nói sao chính mình cũng lớn hơn Nai Con, lại được y đưa tiền lì xì, có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời tràn đầy ngực.
“Đồ cái vui mừng mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Theo lý thuyết Hàn Lượng không phải thuộc hạ của y, tuổi lại lớn hơn y, y thật sự không có tư cách cho Hàn Lượng tiền lì xì. Nhưng nghĩ đến Hàn Lượng ở đây ngay cả một thân nhân cũng không có, tựa hồ cũng chưa từng ở trong Nghiễm Hàn Cung linh tiền tiêu vặt hàng tháng, một đại nam nhân đừng nói ngân lượng, thậm chí một động xu cũng không có, quả thật không dễ nói. Là do mình sơ sót, nếu nghĩ tới, đương nhiên phải bổ sung một phần đại lễ.
Hàn Lượng cười, nếu Lục Đỉnh Nguyên đưa, hắn nhận, hắn cũng không phải người không được tự nhiên, không chơi cái gì chui vào sừng trâu. Nói sao đây cũng cói như một mảnh tâm ý của Nai Con. Thu hồi tiền lì xì, Hàn Lượng cũng chia thức ăn cho Lục Đỉnh Nguyên.
“Phân đà đường chủ cùng phân hào quản sự của Lục gia đều đã cùng người nha đến đây, Hàn công tử nói để cho bọn họ ngày mai đến chúc Tết.” Tiểu Hà Tử dù sao cũng là tổng quản, tất cả chuyện lớn nhỏ trong Nghiễm Hàn cung đều phải ghi nhớ thu xếp.
“Ừ, các ngươi an bài đi!” Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nhét thức ăn vào miệng, không rõ tại sao mình liều mạng ăn như vậy, vẫn là không ăn nhanh bằng Hàn Lượng ra vẻ ăn rất nhàn nhã.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Quả nhiên, Hàn Lượng vừa nói xong, Lục Đỉnh Nguyên liền nghẹn. Hàn Lượng vội vàng vỗ lưng dâng trà. Ở một bên Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời, thật giống như bên trên có chim quý thú lạ như Phượng Hoàng Kỳ Lân bay qua. Bọn họ theo Lục Đỉnh Nguyên hơn mười năm, lúc nào lại nhìn thấy đại cung chủ phạm phải lỗi như vậy a, cũng chỉ có Hàn Lượng có tài năng này.
Chờ đến khi ăn cơm xong, Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên về phòng, Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cáo lui. Trước khi đi, Hàn Lượng dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Phi Ảnh một câu “Sửa sang lại tư liệu của hắn hai ngày nữa đưa ta.” Phi Ảnh quay đầu cùng ánh mắt Hàn Lượng giao lưu, lập tức hiểu được “hắn” trong lời của Hàn Lượng là chỉ ai, hơi gật đầu, im lặng lui ra.
“Sao? Xác thực có hiệu quả sao?” Chờ khi vào phòng, cũng không đi mật thất, Hàn Lượng trực tiếp hỏi Lục Đỉnh Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.