“Lượng…”
“Ta ở.” Người thanh tỉnh duy nhất chỉ có một mình Hàn Lượng, đem Lục Đỉnh Nguyên say đến mơ mơ màng màng, bắt đầu dán lên người hắn đi vào ốc. Mặc dù là ở trong Nghiễm Hàn cung bốn mùa như xuân, ban đêm vẫn là có chút lạnh, thân thể Lục Đỉnh Nguyên đã không bằng lúc trước, hắn cũng không muốn làm cho y bị đông lạnh.
“Ôm…” Lục Đỉnh Nguyên say hồ đồ buông xuống hết thảy rụt rè, đúng là vô cùng thẳng thắn thành khẩn đến đáng yêu.
“Đã ôm!” Trong viện còn có người, không biết lúc nào sẽ đột nhiên tỉnh lại, Hàn Lượng cũng không muốn cho người bên ngoài biết được mặt đáng yêu này của Lục Đỉnh Nguyên – hắn tưởng Lục Đỉnh Nguyên nhất định cũng không hi vọng như vậy, thế là ôm người trực tiếp đi vào mật thất.
“Ân,” Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, ở trong ngực Hàn Lượng cọ mặt mình, vẫn là một câu kia, “Ôm…”
“Ngoan, đang ôm!” Lúc này Hàn Lượng đã ôm Lục Đỉnh Nguyên vào phòng tắm của mật thất.
Lục Đỉnh Nguyên cũng không thành thật, hai tay ôm chặt cổ Hàn Lượng, mặt cắm ở vai Hàn Lượng không ngừng cọ, còn không ngừng kêu, “Ôm, ôm…”
Lúc này Hàn Lượng cuối cùng hiểu được – nếu hắn còn không hiểu được chính là ngu ngốc, Lục Đỉnh Nguyên làm sao là muốn ôm một cách đơn thuần a! Đổi cách nói hiện đại, y muốn – làm tình!
Hàn Lượng cười đếu kêu một cái vui vẻ a! Cuối cùng cũng có một ngày Lục Đỉnh Nguyên chủ động hướng hắn cầu hoan.
“Nai Con ngoan, ôm liền đây.” Hàn Lượng vừa hống Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738620/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.