Vẫn làm như cũ, cũng may cây châm thứ hai cách cây châm đầu tiên không xa, rất nhanh đã tìm được. Dùng nội lực hút ra, lắc mình né tránh, cây châm thứ hai lại cắm vào trong cột giường. Lúc này Hàn Lượng mới rảnh rỗi nhìn về phía người bên cạnh, “Trên người của ngươi có thuốc giải độc không?”
“Có.” Vội vã đem giải độc đan do Hà tổng quản phát cho các cung nhân để bảo mệnh đưa ra, “Uống một nửa, thoa một nửa là có hiệu quả nhất.” Chẳng những giao thuốc ra, còn nhanh chóng nói ra cách dùng.
Hàn Lượng cảm kích gật gật đầu, đem dược bẻ thành hai, một nửa nhét vào miệng Lục Đỉnh Nguyên, một nửa nghiền nát xoa lên miệng vết thương của Lục Đỉnh Nguyên.
Thuốc của Tiểu Hà Tử quả nhiên thần kỳ, nguồn độc vừa đi, dược hiệu liền hiện ra, mảng đen nơi bụng của Lục Đỉnh Nguyên đã không còn khuếch tán. Nhưng máu độc vẫn phải lấy ra, mặc dù không muốn Lục Đỉnh Nguyên chịu khổ tán công, nhưng bệnh vẫn là phải trị.
Hàn Lượng đỡ Lục Đỉnh Nguyên ngồi dậy, hai tay phát nội lực, đặt ở thắt lưng của Lục Đỉnh Nguyên để bao vệ cho công lực trong đan điền của y, tận lực ngăn cản không để nội lực từ miệng vết thương tiết ra ngoài, rồi mới nói với thuộc hạ của Đông cung: “Đến đây đi, giúp ta đem độc của y bức ra.”
“Bức ra?” Người của Đông cung cả kinh, miệng vết thương ở đan điền, neeys bức độc, chẳng phải là tươi sống đem nội lực tiết ra ngoài? Đau đớn khi tán công này, không phải là điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738611/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.