Thời gian luôn trôi rất nhanh, hơn nữa càng là trước mặt người ở trong bận rộn cùng ngọt ngào. Cho nên khi Hàn Lượng mới tính làm thêm một món đồ chơi khác giúp Lục Đỉnh Nguyên giải buồn, lại phát hiện thời gian đã trôi qua ba tháng. Nội thương của Lục Đỉnh Nguyên đã sớm tốt lắm, nhưng bởi vì vẫn luôn luyện công không quá cần cù – đều luyện cái khác đi, cho dù có Tiểu Hà Tử ở một bên tận tâm điều trị, công phu cũng chỉ khôi phục ba phần, còn xa xa không đạt được trình độ bình thường. Hôm nay sau giờ ngọ, Hàn Lượng làm xong giáo vụ trở về, vốn muốn cùng Lục Đỉnh Nguyên dễ dàng mệt ngủ một chút – ngoại trừ công lực giảm mạnh, làm tình làm đến nửa đêm tuyệt đối là nguyên nhân chính. Không nghĩ tới Hạ Thiên hấp tấp chạy tới, còn là một bộ phong trần mệt mỏi. “Ngươi xác định ngươi là từ Hạ Cung chạy tới mà không phải sa mạc?” Hàn Lượng không khỏi trêu chọc, thật sự khó có thể tưởng tượng chỉ hơn mười dặm đường lại có thể khiến Hạ Thiên mệt thành như vậy. “Ta quả thật không phải từ Hạ cung chạy tới.” Ở trong nhận thức của Hàn Lượng, trên cơ bản Lục gia trang chẳng khác nào Hạ cung, Hạ Thiên cũng sẽ luôn nói chuyện với hắn trước. “Ba ngày trước ta nhận được thư, suốt đêm rời trang, may mắn không làm nhục mệnh.” Nói xong, từ trong ngực lấy ra một cái tráp khéo léo, hai tay nâng lên đưa cho Lục Đỉnh Nguyên. “Đây là cái gì?” Lục Đỉnh Nguyên nhận lấy. Một chiếc hộp nhỏ thực *** xảo, được làm từ một khối Bạch Ngọc hoàn chỉnh lớn cỡ bàn tay, chạm trổ cẩn thận, chỉ riêng tráp liền giá trị xa xỉ. “Tuyết Đan.” Hạ Thiên cười. “Ngươi từng mở ra xem?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa sen bạch ngọc được tạo hình vô cùng sống động. “Vẫn chưa, có vấn đề sao?” Hạ Thiên cảm thấy Lục Đỉnh Nguyên hỏi rất kỳ quái. “Không,” Lục Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, “Chúng ta cùng kiến thức kiến thức đi!” Nói xong, liền muốn mở nắp. “Đợi đã.” Không nghĩ lại bị Hàn Lượng đè lại. “Để xuống chỗ kia.” Hàn Lượng chỉ chỉ chiếc bàn kề bên. Lục Đỉnh Nguyên cũng thật nghe lời, một mệnh lệnh một động tác, trong mắt còn mang theo ý cười thản nhiên đầy vui mừng thỏa mãn, nhưng cũng là giấu vô cùng kín, ngoại trừ Phi Ảnh núp trong chỗ tối, Hạ Thiên cùng Hàn Lượng đều không phát hiện được. “Như thế nào?” Hạ Thiên khó hiểu. Hàn Lượng không nói chuyện, chờ Lục Đỉnh Nguyên đem tráp để xuống giữa bàn liền vươn tay mở nắp tráp. Cách Hàn Lượng mở nắp rất kỳ quái, người bình thường đều là hướng về mình mở ra, làm cho mình là người đầu tiên nhìn thấy vật bên trong, Hàn Lượng cũng là hoàn toàn lật ra, bảo đảm mỗi người đều có thể nhìn thấy. Tốc độ lật ra của Hàn Lượng rất nhanh, ngay khoảnh khắc nắp tráp xốc lên liền có một đợt khói trắng bay ra, Hàn lượng không chút chần chờ dùng chưởng phong quét bay cả chiếc hộp ra ngoài. Ngay chớp mắt kia ngọn lửa liền bùng lên, lan theo nơi khói trắng bay ra, một mảnh lửa đỏ, bao trùm cả chiếc tráp. Hộp ngọc rơi xuống đất, mọi người thấy rõ ràng, một viên màu trắng bóng loáng từ trong hộp lăn ra, ở giữa một mảnh lửa đỏ phừng một cái liền cháy lên, Hạ Thiên muốn đi nhặt, bị Hàn Lượng kéo lại, ngay sau đó “ầm” một tiếng, hộp ngọc bị nổ đến dập nát, đồ vật xung quanh hộp ngọc đều không may mắn thoát khỏi mà bị lan đến, mất hết bộ dáng vốn có. Cũng may Hàn Lượng ném hộp ngọc tới chỗ không người, nếu không có người ở gần, cho dù không bị nổ chết, cũng tránh không được bị nổ tàn phế. “Phi Ảnh?” Tiếng nổ trôi qua, vang lên trước nhất là tiếng kêu sợ hãi của Lục Đỉnh Nguyên. “Ảnh ở.” Từ chỗ tối phía sau mọi người lòe ra, Phi Ảnh quỳ gối bên cạnh Lục Đỉnh Nguyên. “Chủ tử có gì phân phó?” “Hô…May mắn ngươi không có việc gì.” Lục Đỉnh Nguyên vừa nói ra lời này, lại đổi lấy Hàn Lượng cùng Phi Ảnh đồng thời nhíu mày. Công lực của y thế nhưng tổn hại đến mức này, ngay cả hắn ở vị trí gì đều không cảm giác được sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]