“Ngươi cảm giác thế nào?” Hàn Lượng kỳ quái nhìn bàn tay mình, nếu hắn nhớ không lầm, Lục Đỉnh Nguyên là thể chất thụ ngược, có khả năng chịu đau rất tốt, thế nhưng mình chỉ đụng một cái y liền kêu đau, không thể không làm cho Hàn Lượng cảm thấy kỳ quái. Nghe được câu hỏi của Lục Đỉnh Nguyên, vốn dĩ tư duy chưa theo kịp, hắn không nghĩ nhiều hỏi lại:
“Cái gì thế nào?”
“Đến đến, thử cảm nhận một chút.” Nói xong, Lục Đỉnh Nguyên ý cười càng đậm vươn tay kéo Hàn Lượng đứng lên. Hàn Lượng lăng lăng nhìn Lục Đỉnh Nguyên cười đến là đắc ý, mắt vừa chuyển, phát hiện chính mình chẳng những có thể nghe được âm thanh di chuyển của các mạch nước trong núi, mà thậm chí có thể nghe ra vị trí của Phi Ảnh bên ngoài mật thất, khí tràng các trạm gác ngầm của Nghiễm Hàn Cung đều có thể cảm giác rõ ràng, tiếp tục ngưng thần, thậm chí ngay cả tiếng của Tiểu Hà Tử từ rất xa hô quát kêu gào đều có thể thấp thoáng nghe được một chút. Khó trách ngày ấy Lục Đỉnh Nguyên có thể nghe được Trục Nguyệt linh!
Nhưng, đây là có chuyện gì xảy ra?
Cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Lục Đỉnh Nguyên, thế nhưng rất muốn hỏi, vẫn là câu nói kia:
“Thương thế của ngươi thế nào?”
“Ha ha, tốt không sai biệt lắm.” Lục Đỉnh Nguyên đáp cho có lệ, nét tươi cười trên mặt thì nửa điểm cũng không giảm.
“Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên hơi thở vững vàng, cũng không giống người thân có trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738581/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.