Chương trước
Chương sau
Chờ Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên song song đi rồi, Phi Ảnh mới đứng dậy. Tiểu Hà Tử vẫn bị dọa đến không hồi thần được, phải để Hạ Thiên từ trên mặt đất túm lên. Đông Ly hung hăng đứng dậy trừng hướng đám người Lục tổng quản, vẻ mặt nhất định phải có một lời giải thích.
“Lục tổng quản, ngài làm ra việc tốt thật đấy.” Phi Ảnh sắc mặt trầm trọng.
“Có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?” Lục thúc lúc này tựa như nháy mắt già đi mười tuổi, hắn là vì tốt cho Lục Đỉnh Nguyên, cho nên mới đến buộc y, nhìn Lục Đỉnh Nguyên cứ như vậy mà quỳ xuống, hắn đâu chỉ là đau lòng?
“Cung chủ ở nơi đó cầu hắn chớ đi.” Trong âm vang của những tiếng gầm thét bảo Hàn lượng cút đi, Lục Đỉnh Nguyên cô đơn cầu Hàn Lượng chớ đi, dùng là dùng loại tư thái thấp hèn khiến mọi người kinh hãi mà cầu hắn.
“Chỉ vì một tên nam sủng……” Lục tổng quản còn muốn nói cái gì đó, lại bị Phi Ảnh một tiếng nghi ngờ đánh gãy.
“Nam sủng? Lục tổng quản thật sự cho rằng loại người có tính cách như Hàn Lượng có thể làm nam sủng của người khác? Hay là Lục tổng quản thật sự cho rằng một tên nam sủng đáng giá để cung chủ làm đến như vậy?” Phi Ảnh hừ lạnh.
“Có ý gì?” Đừng nói Lục tổng quản không hiểu, ba lão nhân gia mà tuổi cộng lại cũng hơn hai trăm năm ở đây cũng không hiểu được.
“Các ngươi còn nhớ rõ tiền nhiệm cung chủ chết như thế nào không?” Khó được những lúc Phi Ảnh nói nhiều như vậy.(câu này hình như chương trước mình làm có rồi phải k ta? Phi Ảnh bộ bình thường nói ít lắm hả?)
“Buồn bực mà chết.” Lục tổng quản đáp.
“Cái gì mà buồn bực mà chết?” Đó là cách nói đối phó với bên ngoài, một vị trưởng lão trầm đau nói:“Lão cung chủ nàng, là canh giữ bên cạnh thi thể đã lạnh của Lục lão gia tử suốt bảy ngày, cuối cùng hộc máu bỏ mình.”
“Chẳng lẽ……” Đông Ly nghĩ rằng nàng dần dần biết chút ý tứ của Phi Ảnh.
Phi Ảnh bĩu môi, hắn cũng không hy vọng, nhưng không có biện pháp.
“Như thế nào có khả năng? Rất không thể tưởng tượng được.” Cung chủ cao ngạo của bọn họ là loại người sẽ yêu? Đông Ly che miệng lại, thật khó có thể tin.
“Các ngươi muốn nói cho ta biết đó là cảm tình thật sự sao? Một người nam nhân cùng một người nam nhân?” Lục tổng quản như cũ hừ mũi. (kì thị, đập chết ông già)
“Có gì không thể? Xét tính tình của cung chủ như vậy, hẳn là sẽ không để ý lời nói thế tục cùng ánh mắt người khác.” Chỉ cần nhìn tình hình hiện tại của Nghiễm Hàn cung sẽ biết, Hạ Thiên nhún vai mà phản bác. Có Lục Đỉnh Nguyên làm người mở đầu, đường tình của hắn về sau mới có thể đi được thuận a (anh gian quá nha)
“Chỉ vì như vậy liền quỳ xuống?” Lục tổng quản vẫn là khó có thể chấp nhận.
“Bức cung chủ đến mức phải quỳ đâu chỉ là Hàn Lượng, kẻ ép ngài ấy quỳ xuống còn có các ngươi!” Phi Ảnh đối với sự khinh thường cổ hủ thâm căn của Lục tổng quản cơ hồ bị làm cho tức sùi bọt mép.
“Chỉ giáo cho? Đám người lão thân thế nhưng không đảm đương nổi.” Người nhỏ tuổi nhất trong số ba vị trưởng lão cũng đã một đầu bạc phơ, nói không đảm đương nổi, bất quá là không cảm kích hoặc nói đúng hơn là không tin thôi.
“Nếu như chỉ là không muốn rời xa Hàn Lượng, cung chủ chỉ cần theo Hàn Lượng tùy thời rời đi, kết quả cũng như nhau, đâu nhất thiết phải quỳ xuống cầu hắn?” Phi Ảnh thanh như sấm, âm như mưa, từng lời từng lời đánh sâu vào tâm mỗi người “Nhưng cung chủ trên gánh kế sinh nhai của nhìn người Nghiễm Hàn Cung, dười là niềm hi vọng, là chỗ dựa của trên trăm nhân khẩu Lục gia, ngươi bảo y làm sao có thể rời đi? Cho nên y ở nơi này quỳ xuống cầu Hàn Lượng, cầu người mà y yêu đừng rời đi, cầu hắn cho y có thể làm tròn trách nhiệm của một người cung chủ, một trang chủ!” Phi Ảnh nghiến chặt răng, móng tay cơ hồ muốn bấm nát lòng bàn tay, mới coi như bình ổn được cảm xúc của mình, chậm rãi nhìn về phía Lục tổng quản,“Lục tổng quản, ngài nói cho ta biết cung chủ ở đây là quỳ ai?” (thích Phi Ảnh quá >”<)Lục thúc giống như bị người khác đập một gậy vào đầu, khiến cho hắn máu tươi đầm đìa,“Đặng đặng đặng” Lui lại ba bước dài, cơ hồ ngã ngồi trên mặt đất.Phi Ảnh lại còn không buông tha hắn. Lấy tình cảm sâu nặng mà Phi Ảnh dành cho Lục Đỉnh Nguyên, ai khiến Lục Đỉnh Nguyên bị thương tổn, hắn làm sao chịu dễ dàng buông tha?“Dù ta cũng tôn xưng ngài một tiếng Lục thúc, nhưng lục thúc ngài ── rốt cuộc cũng không phải phụ thân của cung chủ, ngài…… nghĩ mình có thể nhận được một quỳ của cung chủ?”Lục tổng quản nghe đến đó, hai đầu gối mềm nhũn,“Ba” một tiếng hướng Lục Đỉnh Nguyên đã không còn tại vị trí của cung chủ quỳ xuống, rốt cuộc đem một quỳ này trả lại.Phi Ảnh thế này mới khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng buông tha hắn, phất tay áo cũng rời đi.“Lục thúc,” Hạ Thiên lúc này mới đi qua giúp đỡ người đứng lên,“Bớt buồn rầu đi!” Giúp đỡ Lục tổng quản chỉnh lại vạt áo, miệng lại vô cùng bình tĩnh mà bỏ đá xuống giếng: “Thái độ Phi Ảnh có chút cứng răn, nhưng thật ra cũng có vài câu nói đúng, ngài lần này, thật là làm ra chuyện tốt.”“Lão nô sai lầm rồi, sai lầm rồi.” Nghĩ đến việc bản thân tự mình buộc đứa nhỏ cao cao tại thượng đó hạ xuống đầu gối quý giá, Lục thúc lã chã rơi lệ, khó có thể tự kiềm chế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.