Hàn Lượng chào đón, đem Lục Đỉnh Nguyên lắc lắc lắc lắc tiếp nhận, không ngờ vừa vươn tay, lại bị mùi rượu xộc vào mũi. “Uống rượu?” Lục Đỉnh Nguyên nghe được thanh âm của Hàn Lượng, vui cười hướng hắn phác qua, lại bởi vì cả người mềm nhũn mà di động khó khăn, thiếu chút nữa té ngã. Hàn Lượng chạy nhanh đem người ôm vào ngực, lại bởi vì nghe câu nói kế tiếp mà cứng ngắc thân mình. “Đúng vậy, hì hì…Ta đi uống rượu hoa…”
Phi Ảnh hãn a! Vốn đang tính nói nói với Hàn Lượng, che lấp cho Lục Đỉnh Nguyên, này lại hay, chủ tử miệng trước bại lộ, làm cho hắn ở xa như vậy đều cảm giác được chung quanh Hàn Lượng gió lạnh sưu sưu.
“Uống rượu hoa?” Thanh âm Hàn Lượng nháy mắt trở nên lạnh lẽ cứng rắn trầm thấp, “Nói cách khác…Ngươi đi kỹ viện?”
“Hì hì…Kĩ quán…Tướng công quán…Tiểu quan nơi đó…” Lục Đỉnh Nguyên đánh vài cái nấc cục, vẻ mặt đắc ý khiên Hàn Lượng nhìn xem hoàn toàn ngứa ngáy.
“Thuộc hạ cáo lui.” Phi Ảnh nhìn ánh mắt Hàn Lượng gần như muốn hủy đi Lục Đỉnh Nguyên, thông minh trước tránh đi.
“Hừ!” Hàn Lượng hướng về phía Phi Ảnh hừ lạnh một tiếng, túm cổ áo Lục Đỉnh Nguyên liền xoay người về ốc, cửa đóng lại thẳng run run.
Phi Ảnh líu lưỡi, lần đầu tiên nhìn chủ tử nhà mình giống như gà con bị người xách đi. Lục Đỉnh Nguyên từ nhỏ chưa từng bị người xách như vậy, đến trưởng thành càng không có ai dám làm vậy với y. Phi Ảnh xem như dài kiến thức, vuốt mũi chỉ có thể cầu nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738560/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.