Trở lại trên xe, Tiểu Hà Tử lấy ra hòm thuốc, chẩn bị cởi quần áo Lục Đỉnh Nguyên.
“Ngươi đi ra ngoài.” Phi Ảnh không biết đang không được tự nhiên cái gì, rõ ràng biết quan hệ giữa Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên, lại giữ chặt vạt áo của Lục Đỉnh Nguyên, ngăn cản Tiểu Hà Tử ở trước mặt Hàn Lượng cởi y phục của y, thét lên ra lệnh Hàn Lượng đi ra ngoài.
Hàn Lượng không để ý tới hắn, vươn tay đem hai cánh cửa sổ mở lớn ra, thùng xe hôn ám thoáng chốc sáng sủa lên. “Ngươi hao tổn thời gian chính là đang hao tổn mạng sống của y đó biết không?” Hàn Lượng liếc Phi Ảnh một cái, vươn tay đem quần áo cạnh miệng vết thương xé ra.
Ở khoa ngoại hành nghề nhiều năm như vậy, sớm đã quen xé vải dệt xung quanh vết thương để xử lý miệng vết thương, ai rảnh rỗi còn chậm rãi đi thoát quần áo người bệnh a, cho nên bàn tay nắm vạt áo Lục Đỉnh Nguyên của Phi Ảnh, đối với Hàn Lượng mà nói một chút ảnh hưởng cũng không có.
Nhìn đến miệng vết thương Tiểu Hà Tử hít một hơi, ánh khí nhập sâu vào vai phải, từ bên ngoài ngay cả cái đuôi đều không nhìn thấy, lại là nơi gân cánh tay, vô cùng khó xử lý.
“Phải xử lý nhanh, bằng không cánh tay này của y sẽ phế đi.” Nhìn bả vai dần dần biến đen, Hàn Lượng nhíu mày, “Chết tiệt, còn có độc.”
“Ta không có biện pháp đồng thời xử lý độc cùng miệng vết thương.” Tiểu Hà Tử sốt ruột. Độc này nhìn thật bá đạo, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738553/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.