“Ngô……” Bị một cái gì đó thấm ướt lại ôn nhuyễn lướt trên hậu đình, Lục Đỉnh Nguyên dường như không còn khả năng suy nghĩ, thân mình hung hăng rùng một cái, hai tròng mắt nhắm chặt cũng nháy mắt trừng lớn. Khi y nhìn thấy Hàn Lượng đầu chôn sâu, rốt cục cũng hiểu tình hình lúc này, hiểu lí do, chỉ có không ngừng lắc đầu. Bẩn! Y nghĩ muốn hô thật to. Y chưa từng dám nghĩ qua Hàn Lượng sẽ vì y mà làm loại sự tình này, lần trước dùng miệng giúp y giải quyết phía trước, y nghĩ rằng đó đã là cực hạn. Nhưng là lần này…… Lục Đỉnh Nguyên không dám phản kháng, miệng cũng bị nhét đầy nên nói không nên lời, chỉ có lắc đầu, liều mạng lắc, lắc đến nước mắt đều xuống.
“…… Ngô…… Ngô ngô…… Ngô ngô ngô……”…… Bẩn…… Hảo bẩn…… Mau dừng lại…… Lục Đỉnh Nguyên nghĩ thật nhiều mong Hàn Lượng biết y đang nói cái gì.
Mà Hàn Lượng lại giống như thật sự đã biết. “Ngoan…… Yên tâm, một chút cũng không bẩn, đã tẩy thực sạch sẽ, ngươi một chút cũng không bẩn.” Hàn Lượng ngẩng đầu, hống hai câu, đem chân Lục Đỉnh Nguyên nâng lên thêm một chút, lại đem mặt hướng xuống.
Kỳ thật Hàn Lượng cũng không nghĩ rằng mình lại làm được đến loại này. Hắn chưa từng cho người khác khẩu giao qua, cũng rất ít làm cho người khác, nhất là hắn hơi có tính khiết phích, ngại bẩn, thêm một lý do nữa là từ trước tới giờ hắn cho rằng chỉ có súc sinh mới có thể liếm lộng tính khí cho nhau. Nhưng Lục Đỉnh Nguyên một lần lại một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738545/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.