Chương trước
Chương sau
“Biết là ai không?” Lục Đỉnh Nguyên xốc lên màn xe, kiểm kê nhân thủ phái trước, cho hai ảnh vệ đi để ý.
“Không rõ ràng lắm. Nguyên bản đối phương là đi theo từ khá xa, chúng ta theo lời phân phó của chủ tử tận lực không bại lộ thực lực, không để ý đến họ. Kết quả tối hôm trước bọn họ đầu độc vào trong thức ăn của chúng ta, ban đếm còn có thích khách ẩn vào, thế này nhóm ảnh vệ mới động thủ.” Tiểu Hà Tử nhất nhất giải thích. “Người tới mấy lần sau, sờ phiền chủ tử, liền giải quyết từ đằng xa.”
Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, “Các ngươi làm tốt lắm. Có người sống không?”
“Không có, ngày hôm qua bắt được một tên, mới rơi vào trong tay chúng ta liền cắn thuốc độc tự sát.” Tiểu Hà Tử bất đắc dĩ.
“Tàng độc trong răng, đủ ngoan đủ tuyệt.” Lục Đỉnh Nguyên hừ lạnh, kỹ xảo giang hồ này đó y đều rất rõ ràng, chỉ sợ đối phương dùng là độc cấp tính, bằng không Tiểu Hà Tử cũng sẽ không cứu được.
Hàn Lượng chỉ đứng nghe, này đó hắn không biết cũng không muốn biết, cho nên cũng không chen vào.
“Chủ tử, năm ngày nữa liền đi ra địa giới.” Tiểu Hà Tử báo cáo.
“Gia tăng tốc độ, tranh thủ trong ba ngày đến nơi.” Lục Đỉnh Nguyên thản nhiên hạ chỉ lệnh rồi mới nhắm mắt dưỡng thần, cho thấy việc này đến đây kết thúc.
Ba ngày sau, mọi người tới một đại trạch. Tòa nhà này nằm trong một thành trấn khá phồn hoa, môn quy của tòa nhà này có thể sơ với tiền viện của Lục gia trang.
“Đây là nhà cũ của Lục gia sao? Ta vẫn là lần đầu tiên đến a!” Tiểu Hà Tử cảm thán.
Nguyên lai nơi này đúng là Lục gia tổ trạch nơi mà phụ thân Lục Đỉnh Nguyên quen biết mẫu thân y.
Người Hạ cung đi gõ cửa, đi ra nghênh đón dĩ nhiên là một đôi song sinh. “Thiếu gia.” Hai người nhất tề hành lễ.
“Hai người con của Lục thúc — Lục Trung, Lục Nghĩa,” Lục Đỉnh Nguyên chỉ vào đôi song sinh, “Đông cung hộ pháp,” Lại chỉ về Tiểu Hà Tử ở phía sau, “…” Lúc đến phiên Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên không biết làm sao giới thiệu hắn.
“Tại hạ Hàn Lượng, tự Tử Hành.” Ở cỗ đại lâu như vậy, vẫn sẽ biết tự giới thiệu. Hàn Lượng nhìn ra Lục Đỉnh Nguyên xấu hổ, chủ động nói.
Lục Đỉnh Nguyên ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, “Vào đi thôi.” Nóng xong liền dẫn đầu đi vào đại trạch Lục gia.
Chờ hết thảy đã an bài sẵn sàng, Lục Đỉnh Nguyên kêu Trung Nghĩa song Lục tới hỏi chuyện, mới biết được chuyện so với y đoán lúc trước càng thêm nghiêm trọng. Mỏ đá Lục gia cách đây nửa ngày lộ trình nữa tháng trước bị đình công, các nhà khai thác đá ở thượng du cùng hạ du cự tuyệt bán nguyên liệu cho bọn họ, người mua từ mười ngày trước đã bắt đầu thúc giục.
“Sao lại trùng hợp như vậy? Hai bên có liên hệ không?” Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày.
“Không rõ ràng lắm. Đến chỗ khai thác đá gây chuyện quấy rối đều là một ít lưu manh ở bản địa, trước kia đều không dám tìm Lục gia gây phiền toái, hiện tại cư nhiên đánh chết người, hẳn là có người sai sử, xuất động các huynh đệ đi điều tra, cư nhiên đều có đi không về, các hộ dân bên kia cũng không hỏi ra cái gì, miệng thần kỳ nghiêm mật, đến nỗi người mua, là đến từ bên ngoài, nói nếu không thể giao hàng đúng hạn, nhất định phải gặp người chủ sự.” Lục Trung trả lời.
“Khách hàng cũ sao?” Lục Đỉnh Nguyên nhắc lại, chẳng qua là hỏi người khác nhau.
“Không tính là đi, từng cùng chúng ta hợp tác hai, ba lần, nhưng cũng không tính xa lạ, đi lại rất thoải mái.” Lục Nghĩa nói.
Lục Đỉnh Nguyên trầm ngâm, “Ngày mai ta đi mỏ đá nhìn xem, các ngươi giúp ta liên lạc người mua, tốt nhất là trong ngày.” Lục Đỉnh Nguyên nhớ tới những người gây sự hôm qua, không biết hai chuyện này có quan hệ hay không, quyết định sớm giải quyết từng chuyện.
“Vâng.” Hai người lĩnh mệnh, chia nhau đi làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.