Hàn Lượng nhíu mày, vươn tay vuốt nhẹ vành mắt đen rõ ràng của Lục Đỉnh Nguyên, “Ngươi đã bao lâu không hảo hảo nghỉ ngơi?”
Lục Đỉnh Nguyên cười khổ, khó mà nói chính mình từ sau khi rời hắn đi liền ngủ không được đi? “Không sao, chờ đến lúc chúng ta đuổi kịp bọn người Tiểu Hà tử thì nghỉ ngơi cũng không muộn.” Lục Đỉnh Nguyên nói, buông tay Hàn Lượng, muốn đi dẫn ngựa, ai ngờ vừa bước được nửa bước thì chân lại nhuyễn đến mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Hàn Lượng vươn một tay đem người ôm vào trong lòng, miệng trách mắng: “Hồ nháo!” Rồi mới đem áo khoác của chính mình trải trên mặt đất, ôm Lục Đỉnh Nguyên nằm lên, “Trước ngủ một lát, chờ trời sáng ta sẽ gọi ngươi.”
“Ta…” Lục Đỉnh Nguyên còn có chút do dự đã bị Hàn Lượng không kiên nhẫn đánh gãy: “Câm miệng, ngủ!” Nói xong, ấn đầu Lục Đỉnh Nguyên dựa sát vào ngực mình, tỏ vẻ việc này đã quyết định.
Lục Đỉnh Nguyên không thể cãi lại đành thuận theo nhắm mắt lại, chưa được một lát thì đã nặng nề ngủ say.
Đêm dài đường vắng, hai người đi ra vội vàng lại không mang theo áo choàng hay vật chống lạnh linh ***, Hàn Lượng chỉ có thể đem người trong lòng ôm thật chật, sưởi ẩm lẫn nhau. Cũng may ngựa của Lục Đỉnh Nguyên thật có linh tính, thấy hay người ngủ liền đi đến nơi đầu gió đứng thẳng ngủ, vì hai người che chắn không ít gió.
Lúc trời tờ mờ sáng, Hàn Lượng nhẹ nhàng lay tỉnh người trong lòng, “Chúng ta đi thôi!” Muộn thêm chút, trên quan đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738528/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.