Chỗ đến cư nhiên là một cái kho hàng, một cánh cửa làm bằng đá thật lớn được khóa lại bằng bảy tám ổ khóa thật lớn.
“Ngươi dẫn ta vào thích hợp sao?” Sau khi vào cửa, nhìn thấy bên trong tràn ngập các loại ngọc khí cùng đồ chơi quý giá, cả những thứ chưa từng nghe tên chưa từng được gặp cũng được chất thành cả tòa núi, Hàn Lượng không khỏi đặt câu hỏi.
“Sợ cái gì, đây bất quá chỉ là một trong những cái khố của quý phủ, đều là chút ngoạn ý dùng để thưởng cho hạ nhân.” Tiểu Hà Tử lại hạ giọng nói: “Hôm nào đó khi chủ tử rảnh, ngài nói với ngài ấy mang ngài đi Lục gia khố nhìn một cái đi, lại chọn thêm vài món tốt hơn.
Hàn Lượng nhìn một chút, lại nói cùng Tiểu Hà Tử: “Này ngươi cũng dám nói cho ta biết, không sợ chủ tử của ngươi xử phạt ngươi?”
“Mới sẽ không đâu, chủ tử rất thương ta.” Tiểu Hà Tử không cho là đúng, “Hơn nữa Tiểu Hà Tử cũng không phải là kẻ không có mắt, chủ tử đối ngài là cái dạng gì? Tiểu Hà Tử chẳng lẽ còn không rõ sao? Mật thất kia ngài nghĩ là ai cũng có thể vào sao?”
“Này nhưng ta có biết đến, nghe nói chỉ có giáo chủ mới có thể đi vào.” Hàn Lượng đi đến trước một đống vật phẩm trang sức để trên chiếc bàn làm bằng bạc, nhìn đến bên trong có đôi khuyên tai bạch ngọc sáng trong lóa mắt liền cầm lên nhìn xem.
“Đúng vậy.” Tiểu Hà Tử nhìn đến Hàn Lượng cầm lấy gì đó, không khỏi mở miệng khen: “Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738523/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.