Đầu óc Lục Đỉnh Nguyên choáng váng, căn bản không phăn ứng kịp là Hàn Lượng đang nói gì. Chờ đầu óc thanh tỉnh một chút, liền phát hiện mình đã bị Hàn Lượng lột sạch nửa thân trên, hai tay thì bị ngoại sam của chính mình trói chặt. “Đây là làm gì?” Lục Đỉnh Nguyên thoáng xoay xoay hai tay của mình, lại bị Hàn Lượng đánh một chưởng vào mông.
“Lộn xộn cái gì!” Hàn Lượng xuống tay không có nửa điểm lưu tình, nếu như phía trước đối với Xuân Hương chỉ sử tám phần lực, thì đối Lục Đỉnh Nguyên hắn lại dùng cả mười phần. “Mọi thứ đều do ta, ngươi tốt nhất liền ngoan ngoãn nghe lời.”
Lục Đỉnh Nguyên lăng lăng, trừ bỏ so chiêu, không có người đối y động tay qua. Cha mẹ lúc còn sống cũng chưa từng, người khác càng không thể. Theo lý thuyết y hẳn là phải phẫn nộ, cũng không biết vì sao, trong lòng tuy rằng cảm thấy tự tôn bị tổn thương, khuất nhục càng mạnh hơn khi thua lúc luận võ, mà so với cảm giác tự tôn bị tổn thương thì cảm giác càng mãnh liệt hơn, chính là cảm giác máu chảy dồn dập về phía hạ thể một cách mãnh liệt gia tốc.
Hàn Lượng tựa hồ cũng không có kiên nhẫn, “Bá bá” hai tiếng, trực tiếp xé quần cùng tiết khố của y. Mà đối với ánh mắt như tuần tra soi xét khắp người mình của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên có phản ứng là run rẩy nổi lên một thân da gà mụn cóc.
“Không nghĩ tới da của ngươi lại mịn màng như vậy.” Hàn Lượng cười nhạo, bàn tay không ngừng di chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738505/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.