Sau khi Phi Ảnh rời đi ba ngày thì Đông Ly vì lo lắng cho thương thế của Lục Đỉnh Nguyên mà hừng hực mang mười tên thuộc hạ hồi cung, trừ bỏ có hai người bị thương nhẹ, những người còn lại đều không có việc gì. Thế là sáng sớm ngày hôm sau, Lục Đỉnh Nguyên liền mở hội nghị hộ pháp đầu tiên từ sau khi bị thương, đương nhiên, ngoại trừ Phi Ảnh. Đông Ly báo cáo thành quả của nhiệm vụ lần này, Hạ báo cáo doanh thu của hai tháng gần đây, Tiểu Hà Tử báo cáo chi tiêu của tất cả thành viên trong cung, Thu Vân – cánh tay đắc lực nhất của Phi Ảnh báo cáo tin tức mới nhất trên giang hồ cùng hướng đi của các môn phái. Lục Đỉnh Nguyên xử lý xong tất cả công việc thì đã là chạng vạng, Hạ liền thiết yến chúc mừng Lục Đỉnh Nguyên khỏi bệnh, thuận tiện tẩy trần cho Đông Ly vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về. Lục Đỉnh Nguyên không đành lòng cắt đứng hưng trí của mọi người, thế là sai người bảo Lục thúc chuẩn bị buổi tối ở Nghiễm Hàn cung mở tiệc rượu. Nhìn đến bộ dáng vui mừng vì nghĩ thương thế của Lục Đỉnh Nguyên đã tốt lắm của mọi người, chỉ có Tiểu Hà Tử biết chân tướng là trong lòng ê ẩm. Hàn Lượng gần đây có thể nói là có chút phiền lòng. Nguyên bản gần đây tìm được chút ngoạn ý thú vị, dù sao trung y ở trong mắt hắn vốn là các loại cây cây cỏ cỏ rễ ria linh *** để gạt người, nhưng hắn vốn nghĩ rằng thương thế vốn phải nằm ít nhất một tháng mới khá hơn cư nhiên dưới vài chén thuốc đen thui kia liền chưa đến một tháng đã giúp mình có thể sinh long hoạt hổ như người bình thường, không khỏi cảm thấy thật thần kỳ. Cho nên Hàn Lượng nhất thời tâm động, bắt đầu nghiên cứu lĩnh vực hắn chưa bao giờ chú ý thậm chí cực kỳ khinh thường – trung y. Thế là dưới sự càn quấy của hắn, Tiểu Hà Tử liền đưa cho hắn mấy bộ sách về thuốc cùng thảo dược, nói là không có thời gian dạy, hắn tự mình nắm lấy. Kết quả Hàn Lượng bắt đầu buồn bực! Hắn phát hiện bản thân dễ dàng nhớ kĩ thành phần hóa học cùng công thức phân tử của các loại thuốc tây, lại nhận không ra sự khác nhau của mấy loại cây cỏ? Hắn phát hiện chính mình có thể ba hoa chích chòe viết ra tên tiếng Anh đầy đủ của một đống lớn thuốc được nhập khẩu, lại đọc không hiểu đống chữ phồn thể ngăn nắp này đến tột cùng là viêt cái gì? Chẳng lẽ sau khi xuyên qua đến chỗ này, hắn chẳng những trở thành người yếu nhược tay trói gà không chặt, thậm chí còn trở thành một kẻ thất học? Điều này làm cho hắn từng được mệnh danh thiên tài ngoại khoa dùng cái gì để kham? Đây chính là bi ai của anh hùng không có đất dụng võ! Cho nên lúc Tiểu Hà Tử sai người kêu toàn bộ nam sủng nữ cơ ở “Xuân viện” đi bồi rượu, Hàn Lượng liền tức giận. Bị tức giận không chỉ bởi vì thân phận nam sủng, mà là tức giận chính mình phảng phất đột nhiên trở thành phế vật! Theo mọi người một đường đi vào đại sảnh, sắc mặt Hàn Lượng thủy chung là đông lạnh. Nhìn thấy Hàn Lượng theo đuôi các nam sủng nữ cơ tiến vào, Lục Đỉnh Nguyên cùng Tiểu Hà Tử ngồi bên cạnh đều sửng sốt. Mấy ngày gần đây bị chuyện của Lãnh Ngưng Hương quấy rối, hai người đều quên an bài Hàn Lượng đến chỗ khác, cứ thế hôm nay hắn thật sự bị xem trở thành nam sủng đưa lên Tụ Sự Đường. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không nói gì. Tiểu Hà Tử đương nhiên không ngu ngốc mở miệng nói với Hàn Lượng là trước đây mình chỉ muốn trêu đùa hắn. Mà đối với Lục Đỉnh Nguyên mà nói, việc này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Tiểu Hà Tử, cũng là do mình đã quên an bài, cái này đối y là người đứng đầu cung sẽ phải nói làm sao? Hàn Lượng một thân trường bào xanh đen đứng trong nhất chúng hoa hoa liễu liễu mềm mại nhỏ nhắn, chẳng những giống như hạc trong bầy gà, còn cả cái khí chất ngạo nghễ đạm mạc kia càng khiến sự tuấn lãng bất phàm của hắn càng trở nên khác biệt. Mà từ lúc Hàn Lượng hiện thân, mọi người không ngừng bàn luận. “Nam sủng mới tới sao? Trước kia chưa từng thấy qua a!” “Chỉ sợ hắn còn cao hơn cung chủ một chút đi? Không giống tiểu quan a!” “Làm gì có tiểu quan lớn tuổi như vậy? Ngươi thật thiếu hiểu biết.” “Quy củ trong cung chúng ta các ngươi còn không biết?” “Nhưng mà ngươi nhìn bộ dáng hắn xem? Sẽ là kẻ biết hầu hạ sao?” “Nói sau, hắn hầu hạ ai a? Đông hộ pháp sao? Ha ha ha…” “Nói thật, ngươi không phải đã mơ tưởng Đông hộ pháp đã lâu sao?” Rượu quá ba tuần, mọi người sớm nửa say, đúng là thời điểm mượn rượu để hồ nháo, cho nên lúc này nhìn thấy những sủng cơ được triệu lên bất quá cũng chỉ là trợ hứng. Nữ nhân giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết, cái gì cũng nói được, cái gì cũng có thể làm, huống chi là mượn rượu kính? Nhìn mọi người bên cạnh chưa đến nửa khắc đã tự tìm nơi để tản ra, Hàn Lượng không khỏi có điểm mờ mịt, đánh giá một vòng mọi người đang ầm ầm đùa giỡn, cuối cùng đem tầm mắt hướng đến Lục Đỉnh Nguyên đang ngồi trên chủ vị. Nguyên lai, ở Nghiễm Hàn cung có một quy củ bất thành văn, trừ bỏ Hàn Lượng mới tới, mọi người cơ hồ ai ai cũng biết. Những người nam sủng nữ cơ này, kỳ thật không phải chuẩn bị cấp cho thân là cung chủ Lục Đỉnh Nguyên, ngược lại là do Lục Đỉnh Nguyên phái người dùng tiền đến các thanh lâu kĩ quán mua người đến Nghiễm Hàn cung để giúp mọi người có niềm vui. Mà có vài cơ thiếp có vận khí tốt, trong quá trình hầu hạ gặp được tình thâm ý thiết, báo cáo Lục Đỉnh Nguyên, liền được cho phép thu phòng. Phải biết rằng người trong giang hồ không thể so với người ở bên ngoài, chỉ cần làm người một nhà, liền không có người xem nhẹ hoặc đề cập quá khứ của ngươi. Cho nên dần dần, liền diễn biến thành nhóm sủng cơ đem hết chiêu thức ra sử dụng để tìm một người đứng đắn thu mình đi, tránh được một kiếp thân phận như cá thịt này. Mà Lục Đỉnh Nguyên chính là phân phó định kỳ mua đến, đem số lượng sủng cơ duy trì, cái khác, sẽ không để ý. Cho nên sủng sơ ngốc quá một trận ở Xuân viện, ai không có vài người thân mật cố định? Lúc này, đương nhiên đi tìm người mình quen biết. Mà cùng Hàn Lượng còn đứng tại chỗ, trừ bỏ hắn còn có hai người. Một cái là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng có thể nói là thanh tú, nhìn sao cũng không thấy được vẻ phong trần, lại đem chính mình lui thành một đoàn thậm chí còn lạnh run, hiển nhiên bị trường hợp tửu sắc này dọa đến. Mà một cái khác, còn có chút ý tứ hơn. Cũng là khoảng mười lăm tuổi, nhưng có thể gọi là xinh đẹp, tuy rằng là một nam tử. Lại nhìn đến thắt lưng *** tế, hàng mi cong cong, nụ cười oánh bạch cùng mị hoặc, hiển nhiên là cẩn thận giả trang. Hắn lưu đến cuối cùng, chỉ sợ không phải là mờ mịt giống Hàn Lượng mà là cố ý. Sau khi đợi mọi người đã ngồi xuống hết, hắn bắt đầu di chuyển từng bước chầm chậm, xoay thắt lưng cố hướng đến nơi xa nhất, cũng là vị trí bắt mắt nhất — thủ vị của Lục Đỉnh Nguyên mà đi đến. Mà trong quá trình hắn đi lên, mơ hồ có thể mơ hồ nghe đến thanh âm chông bạc *** tế truyền đến từ dưới chân của hắn, tiếng vang “Đinh …. Đinh….” Phát ra mị hoặc lòng người. Hàn Lượng khoanh hai tay trước ngực, mị mắt đánh giá một màn trước mặt, Hắn biết sự tình không bình thường, nếu không sẽ không tại lúc sau khi nam sủng kia ngồi lên đùi Lục Đỉnh Nguyên thì toàn trường lặng ngắt như tờ, rõ ràng trước đó tiếng người ồn ào đến mức có thể xốc cả những đồ trang trí trên nóc. Đồng dạng nheo lại mắt, còn có Lục Đỉnh Nguyên. Y không nghĩ nhiều năm như vậy, còn có người không biết tốt xấu tiến đến trước mặt y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]