“Ngươi không thấy bẩn sao? Gọi bọn họ đem cho ngươi đôi đũa đi.” Lục Đỉnh Nguyên mới ăn nửa bát cơm, vốn là ăn không vô, thật không đành lòng phụ sự quan tâm của Tiểu Hà Tử mới ép mình ăn nhiều một chút. Nhân Hạ Thiên chen ngang liền đơn giản buông bát đũa xuống.
“Không cần không cần, này được rồi.” Hạ Thiên cũng không khách khí cầm lên đôi đũa Lục Đỉnh Nguyên vừa bỏ xuống. Chỉ thấy bốn món mặn ba món nhạt trên bàn lấy tốc độ gió cuốn lá vàng nhanh chóng biến mất.
“Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?” Lục Đỉnh Nguyên vẫn đối khẩu vị tốt của Hạ Thiên sợ hãi than không thôi, cũng không rõ vì sao hắn giống như tùy thời đều có thể ăn rất nhiều nhưng vẫn không hề béo lên.
“Hừ hừ, là ngươi không rõ lạc thú khi được ăn mỹ thực!” Lục Đỉnh Nguyên đã được nhìn thấy một bản lĩnh khác của Hạ Thiên, chính là ở thời điểm miệng đầy thức ăn vẫn có thể nói chuyện rõ ràng, thậm chí có thể so với lúc Tiểu Hà Tử nói không ngừng khiến người á khẩu không trả lời được.
“Sao vậy? Thân thể không tốt sao? Nếu vẫn chưa tốt, ta liền đem về, ngày khác lại nhìn, dù sao cũng không vội.” Hạ Thiên vừa ăn vừa đem đũa chỉa chỉa vào sổ sách ở một bên.
“Nếu không vội ngươi đem đến đưa ta làm gì?” Lại còn tự mình đến.
“Cũng là Lục thúc thôi, nói là đã gần một tháng, sao vậy cũng phải nhìn ngươi một cái, muốn biết rõ bệnh của ngươi, tính của người kia không phải ngươi không biết.” Miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/256274/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.