Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày hôm sau, mưa to chuyển thành mưa nhỏ, từng giọt từng giọt, rơi ở trên mái nhà.

La Phù ngủ thẳng đến mười giờ mới tỉnh lại, đêm qua trắng đêm đều làm…., làm cho cô rất khó có thể nhấc thân lên. Cô ngồi dậy, phát hiện bên cạnh không bóng ai, trong phòng cũng im ắng, nghĩ rằng Hạ Vũ Tuyên có thể đã đi đến học viện.

Chính là chỉ nhìn không thấy anh mà thôi, mà lại có cảm giác mất mát, cô biết đây là bởi vì cô quá yêu. Vui sướng cho nên càng mạnh liệt, sầu não cũng trở nên càng sâu khắc, tâm tình phập phồng không thể kiềm chế bản thân mình. Tình yêu không phải là chuyện của một người, là hai người cùng khiêu vũ cùng nhảy một vũ điệu.

Bỗng nhiên, cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu vừa thấy. Cửa mở ra, Hạ Vũ Tuyên liền đứng ở trước mắt, tóc đen có chút ẩm ướt, tựa hồ mới từ đi trong mưa về, nhìn cô trầm thanh hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Anh? Anh không đi học viện?” Vì sao? Chính là lại nhìn đến anh, lại làm cho cô cảm giác vui sướng nhảy nhót, nhưng là tất nhiên cô cố nén nhịn xuống. Chỉ dùng ánh mắt như chờ đợi nhìn anh, bất giác nhìn anh một cách hồn nhiên, anh sao lại có lực ảnh hưởng đến như vậy.

“ Anh hôm nay xin phép.” Anh muốn lãng tránh tầm mắt của cô, lại không khỏi nghĩ nhiều lần, nữ nhân này có lẽ chính bản thân mình cũng không hiểu được. Cô bề ngoại điềm đạm nho nhã, nhưng cặp mắt kia là mê hoặc người, toát ra tình cảm chân thật.

“Vì sao?” cô phát giác thanh âm của mình đặc biệt mềm mại, hoàn toàn là ngăn không được sự thay đổi. Một người lòng đang hứng khởi, thanh âm đương nhiên cũng bay lên theo.

“Không vì sao hết, anh thích vậy!” Nữ nhân đáng giận, lại như vậy không hề nhìn thấy sự chân thành của trong lời nói, chỉ sợ anh không thể giống tối hôm qua dừng đúng lúc, nếu không sẽ đem cô, nuốt cả người vào bụng. [ Hạ ca, huynh thật biến thái..!]

Thái độ anh thô lỗ, lập tức làm cho bả vai cô rụt một chút, nhưng mà ngôn ngữ anh cùng hành vi chênh lệch thật lớn, nhẹ nhàng đem các loại gói to để trên bàn, không chút để ý gì tới cô nói: “ Cầm, anh đã ăn rồi, này cho em”

“Đây là......”mới vừa mở ra, mùi thơm xông vào mũi. Hóa ra là đương quy canh, cơm chiên tôm, còn có hoa quả, món điểm tâm ngọt. Đây là sự quan tâm của anh sao? Chỉ bởi vì cô đánh vài cái hắt xì, anh liền vì cô làm được những chuyện này? Vậy nam nhân này thật không hiểu yêu là gì sao?

“ Em bị cảm, nên ăn ngon, ăn nhiều một chút.” ngày mùa hè mưa nhỏ tuy rằng không lạnh, lại mang đến một chút cảm giác mát, anh mở cửa sổ ra..

“Cám ơn......” cô nhìn anh, không thể lấy ngôn ngữ diễn tả, đều ở trong mắt.

“ Cảm ơn cái gì ngốc? Lạnh sẽ ăn không ngon.” đột nhiên anh có loại dự cảm, một ngày nào đó anh sẽ bị cặp mắt kia của cô mê hoặc, nói không chừng vẫn là chính bản thân mình tự nhảy vào đi.

Tình yêu quả thực chính là không tự chủ được? Anh không xác định bản thân mình có cảm giác thích hay không? Mất đi tự chế là không xong.

“Ách!” cô không dám ngẩn người lại lần nữa, múc một muỗng canh, lại bị nóng, chịu không được đành phải le lưỡi.

Tầm mắt anh không tự giác bị cô hấp dẫn, động tác thật đáng yêu, lúc này áo ngủ hở ra, càng yểu điệu dụ hoặc, tối hôm qua anh chỉ có vuốt ve cũng không nhìn thấy rõ, hiện tại ánh mặt trời chói mắt, tất cả đều miêu tả rất sinh động.

Phát giác ánh mắt anh nhìn đến, cô nghiêng đầu hỏi: “ Anh muốn ăn sao?” [ hắc hắc, Hạ ca do tỷ dụ dỗ không àh ]

Anh muốn ăn không phải cơm, mà là cái khác, vấn đề này làm cho yết hầu anh phát thanh, không thể kiềm được, đẩy ngã cô về phía trước, không thể chờ đợi được hôn lên thân của cô.

Anh không hiểu đây là cảm thụ gì, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, anh xác định giờ khắc này anh muốn ……….cô!

La Phù cảm giác kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị vui sướng thay thế, mặc kệ đây là có chuyện gì. Cô biết chính mình kháng cự anh không được, ngay từ đầu chính là không có công bằng. Chỉ vì cô ái mộ anh, vì anh vui mừng và rơi lệ, làm một vệ tinh nhiễu xung quanh anh.

Anh xốc lên của áo ngủ của cô, cơ hồ hôn toàn thân cô, lại ở giai đoạn cuối cùng lại dừng lại, nói giọng khàn khàn: “ Anh không nên nhân lúc em trên người không thoải mái, còn đối với em như vậy………….”

Nói như thế nào anh cũng còn có lương tri, không thể vì thí nghiệm luyến ái, liền bức cô chịu đựng hết thảy.

“ Anh hiện tại dừng lại...... em mới có thể lại càng không thoải mái......” Cô cùng anh, đều không thể đợi được nữa.

Yêu nhau sẽ làm, chỉ sợ thời gian không đủ, không sợ tiến độ quá nhanh, cô chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Lại sợ hãi, hạnh phúc là vì yêu, sợ hãi cũng là bởi vì yêu, hai thân gần nhau quá mức không thể không tiếp tục.

“ Em xác định?” Anh sờ hai má phiếm hồng, không biết đó là bởi vì cảm mạo hoặc kích thích?

Hai mắt cô thấu mê ly, khóe môi ngọt ngào, hai tay ôm eo anh “ Em xác định, em muốn cùng anh cùng một chỗ.”

Chính là những lời này, làm cho anh dứt bỏ nghi ngờ, cúi đầu chiếm cứ đôi môi cô, sắc đẹp của cô.

Cùng nhau phiêu thượng, đám mây phiêu linh ngoài kia đang nháy mắt với cảnh xuân thế này. Cô nói với chính mình, cô sẽ không hối hận, vô luận kết cục như thế nào, có yêu đã là rất trân quý, trước mắt đều muốn ghi nhớ lại, trong cuộc đời cô sẽ mãi mãi ghi nhớ.

Anh hôn tới giọt lệ khóe mắt của cô, cất chứa ở bên trong tâm hồn nào đó, tư vị không giống nhau. Lại mặn nhưng ngọt, ngưng kết thành vĩnh hằng.

Sau hai giờ, La Phù lái xe đưa Hạ Vũ Tuyên đi, hai người tựa như giống ngày bình thường, duy nhất hơi có bất đồng là, khi ăn cơm trưa, anh đã ăn hết nhưng món đáng ghét trước đây không ăn là củ cải, khổ qua, nay đều ăn sạch.

La Phù thiếu chút nữa rớt xuống nước mắt, sau này cô giúp anh điều dưỡng thân thể cho tốt, phải làm cho anh không còn đầu váng mắt hoa, huyết áp thấp. Có thể nhìn thấy anh khỏe mạnh, cô nhất định rất hạnh phúc.

Về phương diện khác, Hạ Vũ Tuyên quyết định hoàn toàn chấp hành thí nghiệm yêu đương. Ở anh ý nghĩa thưởng thức qua, tình yêu hẳn là chính là...... Thoạt nhìn rất giống hai người tình nhân mới bắt đầu yêu, hẳn là đúng vậy?

Bởi vậy sau khi xuống xe, Hạ Vũ Tuyên liền cầm tay cô, mang tinh thần nghiên cứu, nồng hậu nói: “ Anh nhìn người ta vợ chồng hoặc tình nhân, đi đường đều làm như vậy, có phải là rất khó hay không?”

“Chúng ta thử xem xem sẽ biết.” La Phù vừa nghe, lại khẩn trương, lại vui vẻ, không nghĩ tới anh làm như vậy, một người chưa bao giờ để cho người khác tiếp cận, hiện tại tự nhiên chủ động tiếp cận cô!

Dọc theo đường đi, hai người sờ soạng cả buổi, tay nên như thế nào, cước bộ nên như thế nào phối hợp, hóa ra hai người đi cùng một chỗ, đều không phải là dễ dàng như trong tưởng tượng như vậy. Vô luận như thế nào, bọn họ vẫn là tìm được phương pháp rồi, cô cùng đi với anh, cho anh nắm chặt tay nhỏ bé của cộ.

Cô thật hy vọng con đường này không có điểm dừng, mặc kệ con đường tương lai là như thế nào, chỉ mong bọn họ không lạc đường.

“ Chuyện tình yêu này, rốt cuộc là ai phát minh?” Anh đột nhiên hỏi.

Anh còn thật sự mở miệng hỏi, khiến cô muốn cười, lại không dám cười anh, chỉ có thể giả bộ nghiêm túc trả lời: “Em nghĩ mọi người ở từng thời đại, từng nơi khác nhau đều có cống hiến!”

“Cho nên chúng ta cũng nên nghiên cứu ra một loại phương thức mới?” Anh hưng trí bừng bừng, giống đứa nhỏ tìm được trò chơi mới.

“ Uhm, em tán thành!” Tình yêu bọn họ tuyệt đối không giống người thường, bởi vì nhân vật nam nữ chính là anh cùng cô, cho dù cùng người khác nói lời như kịch, bởi vì là lẫn vào nhau nhưng mà không cùng một ý nghĩa.

Trước khi đi phòng nghiên cứu, bọn họ vừa vặn gặp Thái Nho Minh, Thái Nho Minh mở miệng chào hỏi--

“Hạ tiến sĩ, buổi sáng hôm nay sao ngài không có tới? Ta gọi điện thoại cho La Phù cũng không có người nghe máy.”

Nói đến một nửa, hắn trợn to hai mắt, chỉ Hạ Vũ Tuyên cùng La Phù đang nắm tay “Con, các người...... Khi nào thì......”

“Ách! Chúng ta đang yêu.” Hạ Vũ Tuyên ngắn gọn đáp lại, theo anh biết, “ công khai tuyên ngôn” là thông báo độc quyền, thế nào cũng phải để cho khắp thiên hạ đều biết chuyện này, cho dù việc đó có lẽ đối người khác cũng không quan trọng.

Là quan tâm rất ấm áp, anh vui vẻ thẳng thắn thừa nhận, lại uất ức tuyên ngôn “ yêu ” người này dùng từ, ngẫm lại nhiều bất khả tư nghị [ không thể không suy nghĩ], bọn họ tất nhiên …. Yêu đương!

“ Yêu… yêu nhau…” Thái Nho Minh nhìn anh ta, lại nhìn La Phù, không thể tin được, lại không thể không tin tưởng, biểu tình buồn cười vạn phần.

“ Đúng vậy! Chúng ta đã thành công.” Hạ Vũ Tuyên gật đầu trả lời, ôm bả vai La Phù, trực tiếp đi vào phòng nghiên cứu, thái độ như quang minh chính đại.

Tin tức này không cần Thái Nho Minh tuyên truyền, dọc theo đường đi đã có rất nhiều lão sư, đệ tử, viên chức thấy. Hạ Vũ Tuyên cùng La Phù tay trong tay, không thể nghi ngờ đây là thông cáo tình cảm của bọn họ

Một tiểu trợ lý, một là đại học giả, không phải nói bọn họ không thể mến nhau, chính là làm mọi người tò mò, rất là ly kỳ!

Đầu tiên, La Phù nữ nhân vật chính là người chưa bao giờ bị đồn thổi về chuyện xấu, kỳ thật năm năm trước cô thi đậu đại học, bề ngoài thanh tú, khí chất yên tĩnh, cũng không ít người theo đuổi, nhưng cô luôn ôn nhu lẳng lặng, thái độ ôn hoà, làm cho người ta không sờ tới được, thời gian càng kéo dài đành phải buông tay..

Tuy rằng theo đuổi không đến được cũng không có chán ghét cô, như thế cô càng đặc biệt, hiện tại lại làm cho người ta không tưởng được, cô như thế nhưng nói yêu liền yêu!

Tiếp theo, nhân vật nam chính lại là người “sinh ra chớ gần” là vật cách điện, cá tính quái gở gần giống người ẩn sĩ, ngay cả mặt mũi hiệu trưởng đại nhân cũng không cho, chỉ có La Phù may mắn theo anh ta phục vụ, chẳng lẽ là gần nhau như vậy, hai người như vậy là lâu ngày sinh tình?

Trên hành lang, hệ trợ giáo hóa học Bành Trí Bình ngây ngốc, đẩy kính trên mũi, lại cầm đến dùng khăn giấy lau hai lần. “ Ta không nhìn lầm đi? Hạ tiến sĩ cùng La Phù...... Khi nào thì phát sinh chuyện? Trước kia một chút cũng chưa phát hiện.”

Một bên, hệ trợ giáo vật lý Vương Tinh Doanh cũng chậc chậc lấy làm kỳ, không quá cam tâm mở miệng nói:” Tay chân thật nhanh, mới hơn một tháng, hai người liền đánh cho như vậy lửa nóng?”

“ Đúng rồi, có thể hay không là Thái viện trưởng hạ mệnh lệnh, kêu La Phù dùng mỹ nhân kế giữ lại Hạ tiến sĩ?” Bành Trí Bình nghĩ đến trước kia nói vui đùa, không khỏi như thế đoán.

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Vương Tinh Doanh xao một chút đầu của hắn. “Ta biết La Phù đã nhiều năm, ngươi kêu nàng chịu khổ nhọc không sao, kêu nàng đùa giỡn tình cảm cũng là làm không được, bởi vì nàng rất thành thật”

“ Cho nên bọn họ là lưỡng tình tương duyệt?”

“ Sự thật xảy ra trước mắt, không tin cũng không được.” Vương Tinh Doanh hai tay ngăn, mặc dù thấy Hạ Vũ Tuyên bị câu đi rồi có điểm đáng tiếc, nhưng mà cũng rất bội phục dũng khí La Phù, không phải mỗi người đàn bà đều dám yêu đàn ông như vậy.

Không cần nhiều lắm thời gian, sắp truyền ra rất nhiều loại bản cũ lời đồn đãi, nhưng đối với đương sự thân mình, kia chính là dệt hoa trên gấm, không có gì so với được với bọn họ tình yêu

“Như vậy, giữa chiều em sẽ qua.”

“Uhm.”

Trong phòng nghiên cứu, La Phù nhẹ nhàng buông tay Hạ Vũ Tuyên ra, chuẩn bị đi về hướng văn phòng, bắt đầu cô đã chậm trễ công việc.

Hạ Vũ Tuyên cũng nên xoay người, cho bản thân mình làm thí nghiệm, chính là một cảm giác không biết từ đâu mà đến không muốn xa rời, làm cho anh phía sau ôm chặt lấy cô, không cho cô rời anh mà đi.

La Phù không khỏi một trận run run, hơi thở anh, cánh tay anh cùng anh ôm ấp, khắp nơi làm cho cô hồi tưởng khởi điểm trước kia, anh là như vậy thân thiết, hoàn toàn có được cô, nhưng cô rất nhanh hoàn hồn, trừ bỏ khó hiểu anh đột nhiên có động tác này, càng quan tâm cảm xúc dao động của anh.

“Làm sao vậy?” cô hơi quay đầu, muốn nhìn vẻ mặt của anh.

“ Tình nhân giống như đều chia lìa khó khăn, anh làm như vậy đúng không?” Anh đem mặt vùi vào cổ của cô, sâu kín thở dài, chính mình đều thấy buồn cười, lại áp lực không được xúc động.

Ông trời, như thế nào thành ngọt ngào như vậy? Trái tim cô đều muốn tan ra.

Trước khi yêu, cô không biết anh đáng yêu như vậy, sau khi yêu, anh đã tan chảy băng tan dưới mặt trời rực rỡ, đều làm cho cô nhất thanh nhị sở, đây là nhiều lễ vật trân quý, cô cảm động thầm nghĩ khóc.

Xoay người, cô nhìn anh thản nhiên cười “ Em cũng không muốn đi, nhưng là em sợ người ta sẽ ganh tỵ, nên tách ra một chút, anh mới có thể nhớ em.”

“ Luyến ái chính là có chuyện như vậy sao “ tiểu biệt thắng tân hôn?” Anh tò mò hỏi.

“ Uhm, ngẫu nhiên bảo trì khoảng cách, có thể giữ lại không gian tình cảm.” Tuy rằng lúc nào cô cũng dính anh, lại càng hy vọng anh ở đây không có lúc nào không gặp, có thể khắc sâu tình cảm của cô.

Anh hít sâu một ngụm hương của cô, thấp trầm nói: “Em chờ một chút rồi đi ra ngoài, không được cùng nam nhân khác nói chuyện, đừng để cho bọn họ nhìn thấy em cười, biết không?”

Tình yêu là thuộc về, là độc chiếm, tư hữu, phát hiện này của anh thực dễ dàng thực tiễn, muốn nói ra miệng cũng không khó, bởi vì anh quả thật cảm thụ có khắc sâu cảm thụ, trừ bỏ chính anh ở bên ngoài, tốt nhất là nam nhân nào đều phải cách La Phù rất xa.

“Gì??” cô trợn to mắt, ngửi được mùi chua, không thể nào?

“Đi vào cửa viện, anh phát hiện thiệt nhiều nam nhân lại nhìn em, anh không thích như vậy, bọn họ nhất định suy nghĩ chuyện giống như anh.”

Dĩ vãng anh không đặc biệt lưu ý, giống như hôm nay mới mở mắt ra, phát hiện La Phù là “xử nữ”, nhanh chóng trở thành người yêu đặc hữu, làm anh ghen tị, hoàn toàn không cần học tập có thể phát huy.

“Chuyện gì?” cô cuối cùng xác định anh đang ghen, nhưng cô nghĩ không ra có cái gì mà ăn dấm chua? Anh hẳn là nhìn được, cô cắn cắn anh một cái a!

“Giống như vậy!” Anh đem cô đặt ở trên bệ cửa, tận tình hôn đủ, thậm chí bắt tay luồn vào áo cô, một chút cũng không che dấu khát vọng đối với cô, nếu không phải nàng một bộ chân toan dạng, anh khả năng sẽ lập tức ‘yêu’ cô.

Hai người vong tình ủng hôn, mặc kệ lẫn nhau đến từ thế giới như thế nào, thân là vừa bước vào hoa viên tình ái, không có gì so với việc thăm dò đối phương quan trọng hơn, bất kể anh thí nghiệm số liệu thành công hoặc thất bại, kỳ thật lực hấp dẫn mới là người thắng lớn nhất. Nếu không có anh hấp dẫn cô, mà cô cũng hấp dẫn anh, điều kiện gì thân phận, tư cách đều không thể làm cho hai người không thể tới gần.

Bên trong độ nóng thẳng tắp bay lên cao, bỗng nhiên một tiếng đập cửa truyền đến, còn có thanh âm Thái Nho Minh-

“ Hạ tiến sĩ, tôi vào được sao?”

La Phù cả người cứng ngắc, nghĩ đến viện trưởng ngay tại ngoài cửa này, mà quần áo không chỉnh tề, mặt đỏ thần nhuận, có thể nào gặp người a?

Hạ Vũ Tuyên ách thanh đáp lại: “Không tiện!” chết tiệt, khi nào thì khi không đến gõ cửa, làm phá hư thời khắc mấu chốt lúc này?

Thái Nho Minh không biết tình hình cụ thể trong đó, còn tiếp tục hỏi: “Xin hỏi tôi khi nào thì tiếp theo qua tìm tới ngài?”

“Chờ ta khi nào có cao hứng.” Hạ Vũ Tuyên rất mất hứng nói.

Lúc cao hứng? Thái Nho Minh nghe xong nhíu mày, anh ta như thế nào có thể đoán ra Hạ tiến sĩ khi nào cao hứng, cũng quá khó khăn đi! May mà ông ta lập tức nghĩ đến một ý kiến hay. “Ta đây mời La Phù tới hỏi người có khỏe không?”

Không đợi trả lời, Thái Nho Minh mang ý nghĩ vừa lòng cười tránh ra, trong phòng nghiên cứu hai người đối hai mặt nhìn nhau.

“Viện trưởng hỏi em, em nên như thế nào trả lời?” La Phù vẻ mặt vô tội.

“Em cứ nói, chuyện gì đều giao cho em, anh chỉ nhận người của em tới chơi.” Hiện tại lúc này, anh trừ bỏ công tác nghiên cứu, thầm nghĩ chuyên chú thí nghiệm luyến ái này, mà cô đương nhiên là đối tượng tối trọng yếu, anh mới không đem tâm lực hoa ở trên người người khác.

“Anh muốn gia tăng công việc của em?” Cô không chỉ là lái xe, người hầu, đầu bếp, bây giờ còn thành thư kí của anh!

“Em không muốn?” anh có tự tin, cô thích anh, thích đến hồ đồ, cái gì đều khẳng đinh nghe anh.

Có chút bất đắc dĩ, có chút ngọt ngào, cô không hề lo lắng đã nói: “ Em nguyện ý.”

“ Ngoan.” Anh lại chiếm cứ đôi môi cô, nhâm kích kịch tính thổi quét qua thể xác và tinh thần, không phát hiện bên ngoài phòng nghiên cứu đã có một nhóm người nghe lén, bởi vì ở trong thế giới hai người yêu nhau, chỉ nhìn thấy một nửa kia của mình.

Đêm đã khuya, La Phù làm xong mọi việc nhà, đã là mười giờ tối, Hạ Vũ Tuyên sửa thái độ bình thường, không giống như bình thường ở trong phòng đọc sách, ngược lại ngồi ở bên cạnh cô, lẳng lặng xem cô làm từng cái động tác nhỏ, phảng phất như là đang học tập gì đó;chân tướng anh giống như đệ tử thật sự, cô nhịn không được muốn cười.

“ Tốt lắm, anh có thể ngủ.” Cô trải giường san bằng chăn bông, hy vọng anh có một đêm ngủ ngon.

Anh không đáp lại, một nắm tóc đen rơi xuống mắt anh, cô thiếu chút nữa đã nghĩ thay anh đẩy ra, lại sợ vừa nhìn đến mắt anh, bị hấp dẫn thật sâu, rốt cuộc luyến tiếc rời đi.

Thế là cô chuyển tầm mắt, đứng lên nói: “Đều đã trễ thế này, em phải đi.”

“Khoan đã.” anh đúng lúc bắt lấy tay cô, lực đạo rất lớn, trực tiếp kéo cô vào trong lòng, thân mình mềm mại, hương vị thơm tho, vì sao hiện tại anh mới phát hiện, nàng xinh đẹp động lòng người.

Cô phải cố nén trụ xúc động, không đem mặt mình dán trước ngực anh, làm bộ như trấn định hỏi: “Còn có việc sao?”

“Đêm nay đừng về, ngày mai cũng không phải về nhà, sau này em ở cùng với anh.” Anh khẩn cấp muốn nghiên cứu tinh túy luyến ái, chuyện đó hẳn sẽ ngày tiếp nối đêm, quá trình “khêu đèn đánh đêm”, anh luyến tiếc không muốn dừng lại dù là một khắc.

Cô mi giật giật, mừng thầm trong lòng, vẻ mặt cũng rất bình thản. “Anh chắc chứ? Đã nghĩ đến em cùng anh một nhà.”

“ Một chút cũng nghĩ.” anh áp đảo cô ở giường, lấy hành động chứng minh, anh nhiệt tình yêu thương, hai người ở chung một chỗ tốt hơn xa nhau hai người hai nhà khác nhau.

La Phù muốn cười nhưng không dám cười, nam nhân thực sự điên cuồng này! Mà cô thật cao hứng, là cô là khởi điểm ngọn lửa điên cuồng trong anh.

Cam tâm tình nguyện, cô là đối tượng thí nghiệm của anh, làm bạn gái anh, là ở chung với anh, chỉ cầu mong tình yêu này kết cục may mắn hạnh phúc, bởi vì anh nói nếu thí nghiệm thành công sẽ tiếp tục, đó không phải là thiên trường địa cửu sao?

Cô chưa bao giờ yêu một người như thế, hai người tích lũy năng lượng tám năm yêu say đắm, một lần làm, mỗi người tất cả đều bộc phát ra, càng ngày càng mãnh liệt khiến cho cô đôi lúc xấu hổ……., nhưng cũng cảm thụ thân thiết chính mình sống vào giờ khắc.

Vì sao trước đây thời gian đi qua chưa từng tâm động, chưa từng lâm vào yêu đương, cô thay chính mình tìm được đáp án, bởi vì người cô chờ là anh ta, muốn gặp phải đợi anh đến, ngoại trừ đã trúng mũi tên tình yêu, không có giải thích nào tốt hơn.

Ngày hôm sau, Hạ Vũ Tuyên theo La Phù về nhà, đi vào phòng cô ở, chờ cô thu thập quần áo đồ dùng, chuẩn bị cùng anh cùng sống chung.

Nhỏ gọn thanh nhã, đây là lời bình của anh về cách bài trí ở nhà cô, cho người ta một loại cảm giác thực thoải mái. Bỗng nhiên khóe mắt anh lướt qua nhìn đến một chỗ, cầm lấy một khung hình vuông ở trên bàn. “Ai vậy?”

Cô gái này còn có ảnh chụp của người đàn ông khác! Còn thận trọng đặt vào trong khung ảnh trang trí bằng vỏ sò! Rõ ràng có vấn đề!

La Phù đang gấp quần áo, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nói: “ Àh - đó là Keanu Reeves, Cơ Nỗ Lí Duy.” [ Sói: Không biết anh chàng này]

“ Anh ta là ai?” Sao lại có cái tên quái lạ, xem ra chính là cái quái thai!

“ Anh ta là ngôi sao điện ảnh, chẳng có quan hệ gì với em”. Cô cảm thấy buồn cười, ngẫm lại cũng đúng. Giống như anh vậy, không hỏi chuyện người, đương nhiên không biết là cái gì là ngôi sao. Cũng không hiểu được ảnh chụp ngôi sao thì nơi nào cũng có thể mua được.

Anh vẫn không hài lòng, nhíu mày hỏi: “ Em trưng ảnh chụp anh ta làm cái gì?”

“ Chỉ là nhìn ngắm, thưởng thức anh ta mà thôi. Mỗi người đều có thần tượng trong lòng mà!” Cô chưa nói hết, đã có cảm giác bộ dáng Hạ Vũ Tuyên có vài phần giống Cơ Nỗ Lí Duy, đều có hai tròng mắt màu đen thâm trầm, không có sắc thái biến hóa, cùng với ngữ điệu trầm thấp.

Có lẽ là vì như thế, nên cô mới có ấn tượng khắc sâu như vậy. Không chỉ là lâu ngày sinh tình, thậm chí có thể nói vừa thấy đã chung tình. [ nhất kiến chung tình]

“ Thần tượng?” trong từ điển của Hạ Vũ Tuyên không có tồn tại hai chữ này, người duy nhất anh ta thần tượng là chính mình, người bạn duy nhất khẳng định là Thạch Tĩnh Lam, những người khác trong mắt anh cũng không giá trị để nhắc tới.

“ Uhm!” cầm lấy khung hình, thực tự nhiên bỏ vào hành lý. Nghĩ rằng có lẽ có thể có bức ảnh của hai người, nếu có cơ hội chụp ảnh phải chụp chung mới được.

Động tác của cô đã chọc giận anh, cô ta tự nhiên còn muốn mang ảnh chụp người này theo, cùng với anh cùng nhau làm “thí nghiệm tình yêu” !

Anh bực mình, giật lấy, tìm kiếm thùng rác “ Đem thứ này bỏ đi”

“ Vì sao?” cô trợn to mắt, mặc dù không rõ hành động của anh. Nhưng cũng sẽ không có ý phản kháng, cô đã có thói quen làm theo lời của anh.

“ Em không cần có thần tượng.” anh không thích cô chú ý tới bất kỳ người nào khác nữa.

“ Anh ta chính là ngôi sao, đối với em không có ý nghĩa gì!” Cô nhẹ nhàng giải thích, phỏng đoán hay là anh đang ghen? Cô không thể xác định, bởi vì chuyện này thật vô lý, anh ấy không có khả năng ngây thơ như vậy. Chuyện này đâu có giống như thiên tài học giả nổi danh quốc tế đâu?

“ Một khi đã như vậy, càng không có lý do gì giữ lại “ Anh mở ra khung hình, lấy ảnh ra, lướt mắt nhìn qua. Nhanh chóng xé bỏ….

Quả thực cô không thể tin được vào hai mắt của mình. Người này quả nhiên đang ghen, có lẽ chính anh cũng không phát hiện. Lại biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn! Kỳ diệu là, biểu hiện của anh làm cho cô vô cùng vui vẻ. Đúng vậy, cô không cần thần tượng, cô chỉ cần anh, nhưng không biết anh có nghĩ giống cô không?

Sau khi xé bỏ ảnh chụp, ném thẳng vào thùng rác, cảm thấy sảng khoái rất nhiều. Cho dù hành động của anh là không tự giác, nhưng cũng chứng minh tình cảm của hai người đã có. Tuyệt nhiên anh không cho người ta hơn anh một bước, cho dù là người xa lạ cũng không được.

Chuyện tới hôm nay, cái gì thí nghiệm thật hay chỉ là thí nghiệm. Tựa hồ đã không còn tồn tại trong đầu của anh ta, bây giờ chỉ còn lại ma lực của tình yêu – luyến ái.

“ Lại đây.” Anh nhìn cô, dang mở ra hai tay, mệnh lệnh tuyên bố.

Mà cô rất thích ý nghe lệnh, để mặc cho anh ôm ấp, mặc anh hôn, ham muốn, ân ái, cô tin tưởng tại một khắc này, cô đã được yêu.

Những ngày bình thường đi qua, khi vượt qua cơn sóng dữ thủy triều, những người yêu nhau chỉ nhìn thấy đối phương mà thôi, và quên đi còn có thế giới ở bên ngoài đang xoay chuyển.

Sáng sớm, La Phù đang chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay cô phải làm rau dưa sa, hoa quả ưu cách, phối hợp cùng với cơm ngũ cốc, cùng canh hầm. Toàn những món truyền thống, hoàn toàn không có khả năng có trong sách dạy nấu ăn. Mà nay có thể bưng lên bàn còn có thể chuẩn bị ăn, là một đoạn không thể tính được, một con đường dài.

Hạ Vũ Tuyên đứng ở phía sau cô, không thể giúp làm gì hết. Lại không muốn rời đi, cô cũng thích anh đứng nhìn cô, cho dù không nói một lời nhưng đều rất ngọt ngào.

Đột nhiên, anh nói một câu: “ Đúng rồi, hôm nay anh không đi học viện, đưa anh đến một khách sạn hơi xa.”

“ Gì?” sau khi cô nghe xong, có chút ngây ngốc, sao phải tới khác sạn hoa lệ, rất khó có khi cùng anh ở chung một chỗ, anh đi tới chỗ này làm cái gì?

Lời nói kế tiếp làm cho cô càng giật mình. “Anh có một người bạn ở xa tới, đang ở khách sạn chờ anh?”

“ Bạn của anh?” Lời anh nói ra đặc biệt, đột ngột, như vậy anh cá tính quái gở, cũng sẽ có bằng hữu sao? Cô nghĩ rằng thế giới của anh cũng chỉ có cô, hóa ra anh không như cô tưởng tượng, rất cô độc?

“ Là bạn thân nhất, tốt nhất của anh” Anh gật đầu.

Bạn tốt nhất ? Là nam hay là nữ? Là dạng quan hệ gì? Cô có rất nhiều vấn đề, lại nghẹn không thể hỏi không thể tra.

“ Em biết rồi.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy.

Trên đường, lái xe, hai người yên lặng không nói gì. Tựa hồ anh đang trầm tư cái gì. Cô cũng không dám hỏi nhiều, ngoài việc hai người đã có quan hệ da thịt, ngoài việc có danh nghĩa là bạn gái anh, anh vẫn ở trên tại tinh cầu của anh. Ngẫu nhiên làm cho cô buông xuống, nhưng ở những thời gian ở bên nhau, anh vẫn là khóa cánh cửa của bản thân mình lại.

Khi bọn họ đi vào khách sạn lớn, trước mắt là kim bích huy hoàng, giống như tòa thành trong đồng thoại. La Phù lại càng cảm thấy tâm tình cực kỳ trầm trọng, bên trong không biết là như thế nào “ bạn tốt” đang đợi anh? Ở chỗ này ngoài nói chuyện phiếm, ăn cơm, còn có thể ở lại phòng xa hoa......

Không! Cô gạt bỏ suy nghĩ của mình, chuyện này nếu là thật thì đáng buồn. Cô không muốn để cho ghen tị tràn ngập trong óc, cô chán ghét chuyện như thế này!

“ Em làm sao vậy?” Anh phát hiện cô đang mãnh liệt lắc đầu, nắm lấy tay cô, kiên định hỏi.

“ Không có việc gì, có chút choáng váng đầu mà thôi.” Cô dừng lại động tác, cứng rắn cố nặn ra nụ cười.

Anh đang nghiên cứu, dường như chăm chú nhìn cô, tựa hồ muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn quyết định bỏ đi, chỉ dặn dò nói: “Lái xe cẩn thận.”

“ Ừh.” nhìn anh xuống xe rời đi, cô cơ hồ sẽ rơi lệ. Như thế nào chính là chuyện ấy chỉ việc nhỏ, lại khiến cho cô cảm xúc phập phồng thật lớn như thế? Có phải hay không chỉ cần yêu thương một người, vốn dĩ bản thân bình tĩnh đều biến thành lo được, lo mất?

Đợi mãi đến lúc bóng dáng Hạ Vũ Tuyên biến mất ở sau cánh cửa lớn của khách sạn. Cô mới làm vài cái hít sâu, rầu rĩ lái xe hướng đi. Trên đường trải qua ven biển màu xanh xinh đẹp. Bên cạnh thiếu anh, không hề làm cho cô cảm thấy tầm nhìn trống trải, ngược lại sâu thâm trong u buồn.

Cả ngày, La Phù tâm tình đều không yên, không hiểu được bản thân mình đang làm cái gì. Nhóm đồng nghiệp rất nhanh liền chú ý tới, làm cho tất cả trợ lý, đều thắc mắc “ Hôm nay làm sao vậy?”

“ Em thân thể không thoải mái sao?” Vương Tinh Doanh trợ giáo hệ vật lý cùng La Phù giao tình không tệ, một chút khác lạ liền phát hiện không thích hợp.

La Phù phát hiện nước đã chảy ra cái ly, nhanh tay tắt đi nước uống “...... Không sao!”

“ Hạ tiến sĩ hôm nay không có tới?” Vương Tinh Doanh tiếp tục hỏi, như thế nào cái u hồn nam nhân kia dường như không đi theo La Phù?

“ Ừh...... anh ta có chút việc.” nói đến chuyện này, ánh mắt La Phù buồn bã, vội vàng dời tầm mắt.

“ Khó trách em không có tinh thần.” Vương Tinh Doanh vỗ vỗ bả vai của cô. “ Mỗi người đều nhìn thấy được Hạ tiến sĩ cần em, nhưng kỳ thật em cũng thực cần anh ta đúng hay không? Tựa như không có người cổ động dù gì là lời nói, người nấu cơm cũng sẽ đột nhiên không nghĩ sẽ nấu.”

“ Em...... Có lẽ nên đi!” La Phù không thể không thừa nhận đây là sự thật, ở mặt ngoài là Hạ Vũ Tuyên cần cô chiếu cố. Trên thực tế là cô ỷ lại anh, khát vọng anh, mới vài giờ không thấy, lại miên man suy nghĩ mệt mỏi quá.

Vạn nhất ngày nào đó anh quyết định không hề cho cô tới gần, đóng cửa tòa thành, cô không dám tưởng tượng, chính mình sẽ thành bộ dáng gì nữa?

Nhìn vẻ mặt La Phù thê lương, Vương Tinh Doanh tự nhiên sinh cảm khái. “Tình yêu chính là có chuyện như vậy, ta cũng có kinh nghiệm qua. Tuy rằng khả năng sẽ rất đau, thực bi thương, nhưng không cần mất đi dũng khí khi yêu, cố lên!”

“Cám ơn.” Được người này cổ vũ, La Phù hơi chút thoải mái. Đúng vậy, chớ quên lúc trước yêu thương anh là quyết tâm của cô. Cũng chỉ là đơn thuần cho hắn yêu mà thôi, nếu là như vậy, làm gì để ý có thể được đến bao nhiêu?

Nhưng mà trong lòng có người yêu dễ dàng dao động, khi có gió đều có thể gợi lên gợn sóng, không cần qua bao lâu, cảm nhận được lại dao động.

Trước buổi tối, La Phù nhận được điện thoại, vừa nghe là thanh âm Hạ Vũ Tuyên. Ngực cô kinh hoàng nhảy dựng, lại nghe anh nói: “ Anh muốn đi Đài Bắc một chuyến, không cần chờ anh về, ăn cơm trước đi.”

“ Ách…….” cô muốn hỏi anh nguyên nhân, lại bị cái gì nghẹn ở cuống họng.

Hạ Vũ Tuyên không nói thêm gì liền treo điện thoại, La Phù nghe thanh đô đô. Chỉ cảm thấy ánh mắt ê ẩm, hẳn là nhìn máy tính lâu lắm đi? Nhưng trong lòng đau đau, như thế này là sao? Sao lại thế này?

Đêm đó, cô lựa chọn trở lại chỗ ở của mình, vì bên kia quá rộng, phòng ở Nhật rất rộng rãi.

Cô không thể đi vào giấc ngủ tại nơi đó, sợ tịch mịch bao phủ lấy cô. Sợ bất an cắn nuốt cô. Hóa ra đây là yêu sẽ ám ảnh bản thân, cô tránh không khỏi cũng ngăn không kịp, chỉ có hoàn toàn có thể nhìn nó rơi xuống từng giọt ….......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.