"Nếu cô đã thích được hầu hạ rửa chân như vậy, để tôi hầu cô là được."
Gia đinh nói rồi tóm lấy Trịnh Uyển ném thẳng xuống hồ sen. Trước khi đi cậu chủ đã dặn không phải nương tay với ả. Bởi ả không dám chạy về nhà mách cha mình, Trịnh quận công biết ả phải chịu khổ sẽ không tác thành cho ả cưới cậu Cảnh Dương.
"Cứu tôi! Cứu tôi với!"
Hồ sen này một trăm năm trước có người chết đuối ở đây nên nó đã được lấp đất cho bớt sâu, bây giờ nước chỉ cao ngang bụng người, căn bản không chết đuối được. Gia đinh bỏ đi, cô Ngải lo lắng nhìn một lúc, thấy con hầu kéo ả lên thành hồ rồi mới yên tâm đi vào ngủ.
Con hầu kéo Trịnh Uyển bước được một chân lên rồi, thì bất ngờ dưới làn nước hồ kia, bỗng có cái gì đó túm lấy chân ả. Ả chỉ kịp gào lên một tiếng thê thảm rồi tùm một cái tuột thẳng người xuống hồ. Con hầu sợ hãi hú lên kêu cứu thì cũng tùm một tiếng nữa, rơi luôn xuống hồ theo chủ. Miệng nó bị một sức mạnh vô hình nào đó làm cho đông cứng không kêu nổi một tiếng nào.
Trịnh Uyển cứ cố gắng ngoi lên lại bị một lực mạnh kinh khủng kéo ghì xuống dưới nước. Mới đầu ả còn quẫy đạp nhưng càng về sau càng yếu dần, yếu dần rồi ngừng hẳn...
Dưới hồ có hai cô gái trông giống hệt nhau, một cái hồn ma, và một là cái xác của Trịnh Uyển vừa mới tắt thở chết đuối. Cái bóng trắng lượn quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654381/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.