Từ sau hôm đó, đối với con mắt người ngoài nhìn vào, Trịnh Uyển như biến thành một con người khác: ngoan hiền, biết điều hơn. Người trong phủ từ ghét ả bỗng quý ả thêm vài phần. 
Ả càng lúc càng bắt chước cô Ngải: từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện, tính nết. Càng kỳ lạ hơn là hôm mới vào phủ ả còn chẳng biết làm gì, thế mà giờ công việc nhà cái gì ả cũng làm rất khéo. Cũng phải, linh hồn trong thân xác Trịnh Uyển vốn là một người hầu gái quen tay hay việc. 
"Cậu chủ về rồi!" 
Vụ án lần này Cảnh Dương đi biền biệt mười ngày liền mới về. Vừa đặt chân đến nhà cậu đã lớn tiếng gọi: 
"Ngải ơi, tôi về rồi!" 
Người trong phủ đều chạy ra đón mà cậu chỉ nhìn có mỗi cô Ngải. Cậu hết xoa đầu rồi lại quay quay cô Ngải mấy vòng xem cô có bị sứt mẻ miếng nào hay không. Cô Ngải chóng hết cả mặt, cười hỏi: 
"Cậu đi đường có mệt không? Uống ngụm trà nhé!" 
Dứt lời, có hai tách trà được hai bàn tay bưng lên trước mặt Cảnh Dương: một của cô Ngải và một của Trịnh Uyển. Cảnh Dương chẳng cần suy nghĩ chọn ngay trà của cô Ngải, uống một ngụm là khen mười câu. 
Trịnh Uyển buồn buồn thu tách trà về nhưng cũng không nói gì. Nếu là Trịnh Uyển thật thì ả đã nhảy dựng lên như đỉa phải vôi từ lâu. 
Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào Trịnh Uyển, muốn nói gì đó lại thôi. Cậu hỏi han từng người, nghe bẩm lại chuyện trong phủ rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654376/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.