"Các ngươi canh cửa kiểu gì vậy? Để tên kia chạy mất rồi!" - Hoàng Khải giận dữ quát.
"Đại nhân, ngài nói gì thế? Cả tối này anh em chúng tôi đứng đây đâu có thấy ai đi ra đi vào đâu?"
"Sao lại không có ai đi ra đi vào? Các ngươi tự vào mà xem đi, chẳng lẽ hắn mọc cánh bay được chắc?"
Hai người lính canh cửa chạy vào xem, quả nhiên không có ai cả.
"Nhưng chúng tôi không thấy có ai đi ra thật mà! Chẳng lẽ... hắn nhân lúc đèn tắt, trời tối, lẻn chạy ra ngoài rồi?"
"Lục soát hết Cảnh Gia Trang này cho ta!"
Đám lính nháo nhào lục soát khắp nơi đều không thấy tên người hầu kia. Đã quá nửa đêm, khi tất cả mọi người đều thấm mệt nản chí không muốn tìm nữa, thì bất ngờ có tiếng quạ kêu "quác quác" từ khu rừng gần đó vọng lại.
Trịnh quận công mải tranh cãi với Cảnh Dương, ngó đi ngó lại không thấy con gái Trịnh Uyển của mình đâu nữa, ông ta tức giận dúi đầu cô Hồng Ngọc:
"Con ăn hại này! Tiểu thư đi đâu rồi, sao mày không đi theo cô?"
Cô Hồng Ngọc oan ức quá mà chỉ dám nhịn, cô tiểu thư này tính cách kỳ quái, lúc nào cũng thích đi một mình, làm gì cho cô đi theo chứ! Cô đành đi hỏi han khắp nơi, có người nói nhìn thấy Trịnh Uyển đi về phía khu rừng hoang vắng nọ.
Trời ơi! Bảo cô đi vào chỗ ghê rợn đó tìm ả? Cô đâu có bị ngu chứ?
Tiếng quạ kêu "quác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654347/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.