Lại nói căn nhà to trên núi.
Đêm qua toàn bộ lính tráng đi cùng Cảnh Dương đều đã bị Tôn Túc Tử lừa bỏ mạng hết. Trong nhà này còn lại hai người may mắn thoát chết là Trịnh quận công và cô Hồng Ngọc. Trịnh Uyển vẫn cần lợi dụng hai người này nên mới tha cho.
Tối qua Trịnh Uyển đã tắm nước thơm sạch sẽ, ngang nhiên leo lên giường nằm cạnh Cảnh Dương. Chỉ có điều ả ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được bùa của Tôn Túc Tử đi vào người cậu chỉ có tác dụng một nửa. Trên người cậu có một nửa dòng máu yêu tinh, miễn nhiễm với thứ bùa ngải của con người.
Ả cứ rón rén muốn cởi áo cậu ra đều bị cậu thẳng tay giáng cho một cái tát. Mắt cậu vẫn nhắm nghiền nhưng lực tay khoẻ mạnh hơn người, Trịnh Uyển bị tát cho mấy cái khoé miệng bật cả máu. Tóm lại là ả toan tính bao nhiêu mưu hèn kế bẩn để xơi được cậu nhưng kết cục chẳng xớ rớ được gì.
Buổi sáng, Cảnh Dương mơ màng mở mắt, thấy một người đang nằm cạnh mình. Cậu giật mình mở to mắt ra nhìn kĩ, ánh mắt phức tạp xẹt qua nhiều thứ cảm xúc. Người này trước giờ cậu không ưa nhưng bây giờ nhìn cũng thấy bình thường, không đáng ghét cũng chẳng đáng yêu. Cô Ngải cũng vậy, người trước giờ cậu luôn yêu thương bảo vệ, bây giờ cũng chỉ thấy bình thường, không đáng yêu cũng chẳng đáng ghét.
"Cậu... đêm qua cậu đã..."
Trịnh Uyển cắn cắn môi tỏ vẻ đáng thương, khiến Cảnh Dương hoài nghi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654334/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.