Nhưng sao cô lại tự giải thoát mình khỏi khống chế của Tôn Túc Tử được nhỉ?
Cậu suy nghĩ, ánh mắt nhìn tới thanh kiếm mà mình vừa đi đào lên. Năm đó cậu được người khổng lồ lai lịch bí ẩn, giống một vị Thần, giao cho trách nhiệm bảo vệ dân chúng khỏi hoạ "Tang thi sống lại" của một trăm năm sau. Xem xét tình hình thú rừng sợ hãi thi nhau chạy thục mạng, cậu biết ngày này đã tới rồi.
Hai thanh kiếm của cậu và Sa Hãn, lấy điểm cực biên giới làm trung tâm, kiếm của hắn chôn ở phía Bắc, kiếm của cậu chôn ở phía Nam, hai thanh kiếm cách nhau một trăm dặm. Bởi kiếm của Sa Hãn là tà kiếm, nên Thần cũng biến kiếm của cậu thành chính kiếm để ngăn chặn hắn làm hại chúng sinh.
Kiếm của hắn chém vào ai, nếu đầu vẫn còn trên cổ thì sẽ biến thành tang thi, còn kiếm của cậu có tác dụng trừ yêu diệt ma. Đó là lý do ma quỷ đều sợ cậu, cái bóng đen nọ thấy cậu về thì chạy mất dép. Nhưng thanh kiếm này lại giúp hoá giải bùa thuật trên người cô Ngải, điều này đúng là bất ngờ ngoài mong đợi.
Cô Ngải ngủ li bì đến thẳng sáng hôm sau, trán cô nhễ nhại mồ hôi như thể mơ thấy ác mộng. Vừa mở mắt tỉnh dậy cô đã nôn thốc nôn tháo, nôn hết thức ăn hôm qua ra ngoài, trong đống thức ăn nôn ra đó có lẫn một lá bùa nhỏ.
Cảnh Dương ghét bỏ nhìn lá bùa đó, thẳng tay châm lửa đốt sạch. Cậu cảm thấy ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653506/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.