Đằng xa có hai cơn lốc đuổi nhau tràn đến đây.
"Cậu về rồi!" – Ai nấy đều mừng rỡ.
Cậu đã dặn họ Sa Hãn không phải một tang thi bình thường. Sức mạnh của hắn so với cậu một chín một mười, một mình cậu đấu lại hắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Cậu dụ Sa Hãn ra khỏi nơi ẩn nấp, lúc đó tất cả họ phải cùng nhau góp sức để tiêu diệt hắn.
Hai cơn lốc tiến tới càng lúc càng gần, lúc này ngôi nhà có kiên cố đến mấy cũng không chịu nổi nữa, "ầm ầm" mấy tiếng kinh thiên động địa, cả ngôi nhà và tất cả mọi người cùng bị cuốn bay lên không trung.
Và cũng "rầm rầm" mấy tiếng, Sa Hãn rơi tọt vào một cái hố, chính là cái bẫy mà phía Cảnh Dương đã chuẩn bị trước. Dưới đó là một đống bùn lầy làm Sa Hãn cứ ngoi lên lại thụt xuống, dằm mình trong đó không tài nào thoát ra được.
Cô Ngải bị cuốn bay lên không trung, toàn thân cô lạnh ngắt, tai ù ù tiếng gió không nghe được cái gì khác. Bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô giữ lại, không để cô bị gió lốc cuốn đi.
Vì không đánh nhau nữa nên hai cơn lốc cũng theo đó biến mất, ai bị cuốn bay lên giờ lại bị rơi xuống, chưa kể còn bị vật thể khác va vào người rất nguy hiểm. Cảnh Dương đỡ được cô Ngải rồi cũng lần lượt đỡ được một vài người khác.
"Em không sao, cậu đã dặn mọi người đều phải mặc áo giáp cẩn thận mà!"
Cô Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653492/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.