Nửa đêm canh ba, trên phố lúc này lại xuất hiện một đoàn rước dâu.
Đi đầu là một người cưỡi ngựa, bóng dáng cao lớn, khoác trên mình bộ đồ cưới đỏ rực vốn mang ý nghĩa tốt lành. Nhưng không khí bao trùm đoàn rước dâu này lại ảm đạm khó tả. Những người đi đằng sau chú rể đều cảm thấy tâm trạng mình rất nặng nề.
Bởi đó là cậu chủ của họ, hôm nay là ngày cưới của cậu, nhưng vừa mới ngày hôm qua cậu nói rằng cậu mắc bệnh lạ, không thể tiếp xúc quá lâu dưới ánh mặt trời. Cho nên, đám rước dâu này nhất định phải khởi hành từ canh ba, đến lúc mặt trời lên thì cũng vừa vặn đến được bên nhà gái, thì cậu mới tránh được ánh mặt trời.
"Cậu không sao chứ?"
Những người gia đinh đi đằng sau chỉ dám hỏi nhau, không ai dám lên tiếng hỏi cậu. Phía trước, bóng lưng cậu Cảnh Dương khuất trong làn sương mù dày đặc, vành mũ chú rể che đi phần nào khiến không ai nhìn rõ khuôn mặt cậu.
Tất cả đều không ngờ rằng chú rể chỉ là một hồn ma vừa mới chết hôm qua. Chính vì là ma nên cậu mới phải xuất phát từ nửa đêm, không để cho ai đi quá gần mình, tránh để người khác phát hiện.
Họ đi mãi, đi qua những con phố của kinh thành, ra đến vùng ngoại ô, đến chân một ngọn núi. Lại tiếp tục đi thêm một đoạn dốc loanh quanh để lên tới đỉnh núi, càng lên gần đỉnh không khí càng thêm lạnh thấu xương. Đây chính là đường đi lên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653475/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.