Lúc nãy Cúc Tiên cảm nhận được rõ ràng cả hai chân mình bị thứ gì túm lấy kéo đi. Lực kia cực mạnh, kéo giật một phát làm cô ta không kịp phản ứng gì thì đã ngã đập đầu xuống đất rồi! Tuy đầu óc lơ ngơ nhưng cảm giác thứ kia tóm lấy chân mình, giống như hai bàn tay, mà cũng giống như hai gọng kìm, lạnh buốt như tay người chết trôi, cô ta vẫn còn nhớ như in.
Mà miếng ngọc bội trên cổ cô Ngải lúc này đã trở về như cũ, ấm ấm dễ chịu, không còn nóng bỏng như hòn than nữa. Cô thở ra một hơi, gọi người đi tìm thầy lang đến xem cho Cúc Tiên.
"Con còn tìm thầy lang cho nó nữa! Thứ hỗn láo này đâu xứng!"
Thạch bà vẫn chưa nguôi giận, bản thân bà tinh thông y lý, hoàn toàn có thể trị thương cho Cúc Tiên, nhưng bà khinh không thèm làm. Bà căn dặn cô Ngải:
"Con sắp chỗ cho nó ở xa phòng vợ chồng con vào! Con bé này tâm tư bất chính, đừng để nó tiếp xúc gần với Cảnh Dương."
"Dạ con đã biết."
Cô Ngải gật đầu, Cúc Tiên cứ kiếm chuyện hoạnh hoẹ với cô, lúc đầu còn tự xưng là vợ lớn, cô đã biết tâm tư đen tối này của cô ta rồi. Nếu không phải được Bà Chúa Sen bênh, cô đã sớm đuổi cô ta ra khỏi nhà từ lâu.
Cúc Tiên nằm ẹp trên giường, vết thương sau gáy lúc đầu chỉ hơi rướm máu nhưng càng lúc máu càng tuôn xối xả trông rất doạ người. Cô ta phải nằm sấp để máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2649855/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.