Cúc Tiên nghe Nhị Hồ ngang ngược nói đem mình đi cho như một món đồ thì tức lắm, nhưng nghe đến để cô Ngải ở lại thì mừng không chịu được: "Cô cô, tốt quá còn gì, nhất cử lưỡng tiện, vừa ra khỏi đây vừa vứt bỏ được gánh nặng?" 
Vừa dứt lời thì lại "oạch" một cái nữa, Cúc Tiên tự dưng ngã thẳng cẳng ra đất, khuôn mặt trắng bệch như người chết trôi, sợ hãi nhìn ngó xung quanh. Lại là thủ pháp kéo ngã đập đầu xuống đất khiến cô ta choáng váng, đầu óc quay cuồng không nghĩ được cái gì, càng không mở nổi miệng nói thêm câu hỗn láo nào. Bên tai Cúc Tiên có một giọng khàn khàn lạnh lẽo: 
"Rốt cuộc thì ai mới là gánh nặng?" 
Lần này cậu Cảnh Dương ra tay nhẹ hơn lần trước để Cúc Tiên vẫn tự đứng dậy được mà đi, không gây gánh nặng cho người khác. 
Cúc Tiên bò lết đứng dậy, chưa ai hỏi đã rối rít nhận lỗi, dù đập đầu xuống đất choáng váng muốn ngu người nhưng cũng không dám hé răng kêu than nữa: "Con... con tự ngã, con không sao... đừng nhìn con... con sai rồi con sai rồi..." 
Cô ta vừa tủi thân vừa ghen tức với cô Ngải, tại sao ngoại trừ ả người trần này ra, anh Cảnh Dương đối xử với những người con gái khác luôn lạnh lùng không nương tay như vậy? Rốt cuộc cô ta thua kém cô Ngải chỗ nào? 
Cúc Tiên căm hận nghiến chặt răng, nhân lúc không ai để ý thì lẳng lặng đến bên giường, tóm lấy một vật giấu dưới gối, giấu vào trong tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2649836/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.