Giọng nói quen thuộc của Nhị Hồ mợ ta sao có thể nhận nhầm, nhưng hắn chưa bao giờ chịu gọi tên mợ ta, toàn xưng "cô, tôi" nghe xa cách vô cùng. Mấy ngày nay không có ai đưa cơm, mợ Hai nhiều lúc buông xuôi nghĩ hay mình chết quách đi cho xong. Những lúc như thế luôn có một giọng nói của một người phụ nữ văng vẳng bên tai mợ ta: "Đừng bỏ cuộc, cố gắng lên con, Nhị Hồ sắp về rồi."
"Em còn sống..." – Nhị Hồ kinh ngạc mở to mắt nhìn vào bên trong, thấy mợ Hai đang lê lết thân thể da bọc xương của mình đến gần hắn.
Mợ Hai khóc nấc lên nhưng chỉ phát ra được những tiếng thều thào: "Em còn sống, em phải sống để đợi cậu về..."
"Tam Hồ, giúp anh mang đồ ăn đến đây."
Tam Hồ vội chạy thục mạng đi lấy đồ ăn, còn lại hai vợ chồng Nhị Hồ ở lại, hắn nói:
"Em chịu khổ rồi, sẽ nhanh thôi tôi sẽ cứu em ra."
Mợ Hai cúi đầu ảm đạm đáp: "E là rất khó, Nhất Hồ đổi trắng thay đen nhưng lại được cả Hồ tộc ủng hộ... Mà nếu có ngày cậu lật ngược thế cờ được, cậu cứ cưới cô Ngải về đi, em không oán trách nửa lời đâu."
Nhị Hồ nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu: "Không đâu, trước giờ bỏ mặc em là tôi sai, từ nay tôi sẽ là một người chồng tốt."
Mợ Hai biết hắn thay đổi như vậy vì tình nghĩa vợ chồng chứ chẳng có tình cảm với mình, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để mợ mãn nguyện. Tam Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2649806/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.