Ngài lên núi Thạch này có hai mục đích: một là bảo vệ long mạch, hai là xác minh thân phận của Thanh Anh. Nay long mạch đã an toàn, Thanh Anh cũng lộ thân phận là Hồ yêu, ngài muốn ghé qua Thạch điện thăm Thạch ông Thạch bà.
Cô Ngải ái ngại đưa cho vua bức thư ông bà để lại. Vua xem xong cảm kích vô cùng, hướng về phía đạo quang trên trời khi nãy chiếu xuống, dập đầu lạy.
"Con Hồ yêu này khanh xử lý giúp trẫm được chứ?"
Vua giao Thanh Anh cho Cảnh Dương, Thái tử vì nó mà đến giờ vẫn đang hôn mê ngủ li bì, ngài rất muốn tuốt gươm chém chết nó, nhưng không thể vì tổn thương nó cũng khiến Thái tử đau đớn theo.
"Bệ hạ yên tâm."
Cậu đã cho người đưa thư đến Hồ tộc báo cho Nhị Hồ biết cháu gái mình đang ở đây mà đến đón, mà chẳng cần báo, hắn đang đi khắp nơi tìm Thanh Anh, kiểu gì cũng sẽ biết tìm tới đây. Quả nhiên sáng hôm sau Nhị Hồ xuất hiện.
Hắn nhìn cô Ngải mang thai mà trông vẫn nhuận sắc, da dẻ hồng hào khuôn mặt rạng rỡ, liền cảm thán: "Cô thật có phúc. Cả hai người đều có phúc."
"Anh cũng trả được thù cho mẹ mình rồi, còn sắp lên ngôi vị tộc trưởng nữa, anh cũng rất có phúc."
Nhị Hồ mặt hơi đỏ hồng nói tiếp: "Thật ra ngày đó lúc bắt cô vào Hồ tộc, tôi không hề bỏ dược tình cho cô. Tôi không phải loại người đê tiện đó, là đám nô tài tự ý làm bậy. Tôi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2649787/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.