Ninh Sơ Nhị xem như hiểu rõ.
Vương Hổ này, ban đầu là đầu lĩnh đám thổ phỉ ở trong núi sống qua ngày, chỉ là không biết Ninh Sơ Nhất đi qua chỗ này khi nào, thu thập đám người này một trận.
Vì cảm thấy đám người này quá mức lỗ mãng, thiếu kiên nhẫn, cho nên chỉ nói mình là thủ lĩnh cường đạo ở quan ngoại, không chịu dẫn bọn hắn đến quan ngoại.
Đây xác thật giống chuyện Ninh Sơ Nhất có thể làm ra.
Nhưng mà đám người Vương Hổ này dùng mắt mà không dùng não, thấy Ninh gia anh khí như vậy, mang theo một đám huynh đệ một đường vừa đi vừa cướp, đi đến quan ngoại.
Nhưng ngươi có biết ngươi đi sai đường hay không, muốn đến quan ngoại, phải đi về phía tây, bằng không ngươi có đi mười năm cũng không đến nơi.
Ninh Sơ Nhị nuốt câu này xuống bụng, cũng không tính làm ngọn đèn chỉ đường, bởi vì nàng cũng không muốn đưa cho ca ca nàng đám người đến đông nam tây bắc cũng không phân biệt được.
Cho nên nàng nói.
“Ở quan ngoại hiện tại không thiếu người, nếu ngươi có tâm, để các huynh đệ ở chỗ này ổn định trước. Chỗ ta còn có chút bạc vụn, các ngươi cầm đi ăn tạm bữa cơm. Đều là người thân thể khoẻ mạnh, vẫn có thể tìm được việc kiếm tiền ăn cơm no.”
Đao kiếm không có mắt, nếu thật sự làm phản, hà tất kéo tính mạng nhiều người như vậy.
Vương Hổ vừa thấy Ninh Sơ Nhị bới bạc, trong lòng biết việc này khẳng định không thể thay đổi, đang nghĩ nên nói lời lẽ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/541236/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.