Chiêu Tài đi theo Liên Thập Cửu cũng đã được 5 năm, đối với tâm tư vị gia này vẫn không đoán được.
Nhưng là, chủ tử nói chôn, nô tài có thể nói gì?
Tuyết đọng dày đặc, nhưng dễ hơn nhiều so với chôn trong đất.
Không lâu sau, Ninh Sơ Nhị chỉ còn lại cái đầu.
Nói đến định lực của Ninh gia tiểu thư, cũng coi như là tốt nhất.
Nằm im thẳng đến khi Chiêu Tài chôn xong, sau khi thấy bốn phía không còn tiếng bước chân, nàng mới bò ra từ trong tuyết.
Loại tự lực cánh sinh, tinh thần giữ gìn thể diện này quả nhiên rất đáng khen.
Tuy nhiên...
"Ngài, ngài chưa đi!!"
Ninh Sơ Nhị trợn tròn đôi mắt, nhìn người đứng bên cạnh, cùng với lò sửa người nào đó đang cầm trong tay.
"Phải, đang đợi Ninh đại nhân."
Thần sắc hắn nhàn nhạt.
Áo choàng lông chồn bị gió thổi lên, lộ ra trường bào lụa dệt màu xanh đen bên trong, có chút thanh lãnh đạm mạc.
"Ninh đại nhân nằm ở chỗ này làm gì?"
Tư thái coi chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình, giống như người sai kẻ khác dùng tuyết chôn nàng là một người khác.
Ninh Sơ Nhị hít hít cái mũi đông lạnh đến đỏ bừng, tận lực đứng lên.
"Hạ quan...Đêm qua đọc sách cổ, cảm thấy việc ngồi giữa trời đất rất là tiêu sái, cho nên hôm nay cố ý thử một lần."
"Ồ?"
Thật ra hắn có chút hứng thú.
"Tư vị kia như thế nào?"
"Rất tốt."
Nàng thừa nhận, nàng không muốn mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn đều mất mặt như vậy.
"Đại nhân nếu không có chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/265052/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.