Bầu trời tuyết trắng mênh mang là cảnh vật duy nhất có thể nhìn thấy, mà một chiếc xe ngựa, một gã phu xe vốn được Hàn Tề sắp xếp để chở nhóm bạn cùng trang bị lên Trường Bạch Sơn săn thú, nhưng lúc trở về, hắn đã bơ đám bạn đó, mà thêm vào hai thành viên khác.
Một là cô nhóc lần đầu tiên xuống núi, hưng phấn chạy ra ngoài ngồi cùng phu xe nói đông nói tây Tiệp Nhi, hai là nam tử sắc mặt bình thản như nước ngồi trong xe ngựa Diệp Hoa.
Có thể kéo được y xuống núi cùng trở về Ngạo Long Lâu, công đầu phải kể đến năng lực nài nỉ liên tục của Tiệp Nhi. Thứ nhất khóc lóc thứ nhì quậy quạng thứ ba thắt cổ, nói chung mọi mánh khóe đều được đem ra sử dụng hết, bức tới mức Diệp Hoa không cùng xuống núi thì không chịu thôi. Hàn Tề cười thầm, hóa ra một người trông không biết sợ thứ gì như Diệp Hoa lại bị Tiệp Nhi trị được.
Từ khi bị ép lên xe xuống núi tới nay, Diệp Hoa không mở miệng nói một câu nào, chỉ ngồi một bên, đánh mắt nhìn ra cửa sổ. Không biết hiện y đang nghĩ gì? Hàn Tề thắc mắc, nhìn về phía y.
“Ngươi đang giận?”
Trạng thái im lặng không người đáp kéo dài ước chừng khoảng một khắc dài, Hàn Tề mới nghe tiếng thở dài nho nhỏ phát ra từ môi y, cuối cùng cũng có phản ứng?
“Ta có thể giận cái gì đây?” Diệp Hoa mỉm cười nhìn hắn, lạnh nhạt, không mang chút tình cảm nào. “Hiếm khi Tiệp Nhi và ngươi có chung một ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-cua-ba-chu/100098/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.