Nếu như nói chủ nhân mời khách ngủ lại qua đêm đại biểu có ý muốn kết giao bằng hữu, vậy thì Hàn Tề phải thất vọng rồi.
Trên thực tế, hắn quả thật thất vọng, chính vì thế mới ngồi đây một mình chong đèn.
Sau khi giúp lấy mũi tên ra, hắn vẫn chưa kịp biết tên của ẩn sĩ trẻ tuổi sống trên núi này, chớ đừng nói gì đến kết giao bằng hữu, đã bị Tiệp Nhi dẫn đến phòng khách phía sau trúc hiên hậu viện, từ đó đến giờ, ngoại trừ hai lần đưa thức ăn đến và đi của Tiệp Nhi, hắn căn bản không còn nhìn thấy bất kì ai, nói chi chủ nhân dung nhan tuyệt sắc khiến hắn ngưng thở từ lần đầu gặp mặt kia.
Mà cái trúc hiên này, tọa lại giữa trời giá rét của Trường Bạch Sơn, quả đúng là một đại kỳ văn. Phương bắc không sinh nổi trúc, làm sao có một trúc hiên ở chỗ này? Ngoài ra, giá rét như vậy, một trúc hiên nho nhỏ há có thể ngăn lại phong sương tuyết lộ sao? Nhắc mới nhớ, từ lúc đặt chân vào nơi này, hắn chưa một lần bị cái lạnh đánh cho rùng mình lạnh gáy. Kỳ quái, quả thật rất kỳ quái.
Trường Bạch Sơn một mảnh tuyết trắng mênh mông, một con chồn tuyết, một ẩn sĩ trẻ tuổi thần bí… Tao ngộ ngày hôm nay khiến cho hắn không cảm thấy buồn ngủ một chút nào, cánh cửa sổ nửa khép phản chiếu lớp tuyết trắng lung linh, căn phòng yên tĩnh, cùng cảnh sắc tĩnh lặng bên ngoài hòa lại làm một, nhưng hắn lại không hề cảm thấy mất hứng buồn chán vì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-cua-ba-chu/100096/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.