Cảm thấy được cơn giận cùng sự lo lắng của Lãnh hàn, Nhiễm Tịch đưa tay ôm chặt eo hắn đầu tựa vào ngực hắn cười khẽ nói:" Ta không sao, chàng đừng lo."
Lãnh Hàn biết Nhiễm Tịch của hắn rất mạnh mẽ và quyết đoán, không vì những mưu kế này làm ủy khuất chính mình, nhưng hắn lại rất sợ lỡ như nàng không đề phòng bị trúng kế thì sao?, lỡ như người trên chiếc giường đó là nàng thì sao? Lỡ như, lỡ như.... hắn chẳng muốn nghĩ tiếp nữa.
Hắn không chấp nhận chuyện gì không tốt xảy ra với Tịch Nhi của hắn. Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn run nhè nhẹ nói sát tai nàng:"Sao này không cho phép nàng rời xa tầm mắt của ta nữa bước."
Nghe giọng nói run run chính chủ nhân của nó cũng không nhận ra, Nhiễm Tịch mỉm cười an ủi:" Ân, sau này ta sẽ không rời chàng nữa bước, vĩnh viễn cũng sẽ không."
Nghe được câu nói chắc chắn của nàng, Lãnh Hàn nhắm lại hai mắt tay vẫn còn ôm chặt eo nàng không buông , không lâu sau đôi con người màu tím chầm chậm mở ra dáng vẻ lạnh lùng thị huyết của hàng ngày xuất hiện. Lãnh Hàn lo lắng sợ này sợ kia vừa khi nãy dường như chỉ là do người tưởng tượng ra.
Nhiễm Tịch đúng đó cũng không động đậy , hai tay Lãnh Hàn ôm nàng chặt cứng muốn động cũng chẳng động được, hai tay Nhiễm Tịch luồn ra sau lưng Lãnh Hàn vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng săn chắc mạnh khỏe không thừa một chút thịt nào của hắn. Dùng giọng dỗ giành trẻ con nói:" Hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-huyet-vuong-gia-on-nhu-doc-sung-vuong-phi-lanh-lung/2533484/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.