Lâm Nhu Nhi ngồi xuống trước mặt là một cây đàn tranh làm bằng gỗ liêm quý giá, tay Lâm Nhu Nhi khẽ khàng múa trên dây đàn, âm thanh du dương nhẹ nhàng khúc đàn nói hết tâm tư, u oán, ủy khuất, chờ đợi... xung quanh mọi người nghe tiếng đàn của nàng bỗng thấy thương cảm.
Tiếng đàn vang bên tai Nhiễm Tịch không vui trừng mắt người nào đó bên cạnh giọng chua lè nói "Chàng thật có diễm phúc được công chúa Bạch Hổ nhớ thương chờ đợi a ".
Nhìn tiểu nhân nhi ghen tỵ trong lòng Lãnh Hàn như được rót mật ngọt đến không tả, bộ dạng ghen tuông của nàng cũng đáng yêu như vậy. Vừa vui lại vừa lo, lo nàng ghen tuông lại suy nghĩ nhiều hắn lại đau lòng. khẽ vuốt sợi tóc bên trán Nhiễm Tịch sủng nịch nói " Tịch nhi đây là ở ghen sao. Tịch nhi yên tâm diễm phúc lớn nhất của vi phu là được Tịch Nhi nhớ thương chờ đợi thôi, còn người khác vi phu sợ không dám nhận."
"Hừ, miệng ngọt như vậy, thảo nào trêu hoa ghẹo nguyệt" Nhiễm Tịch không chịu thua vẫn chua lét lên án
" Ngọt cũng chỉ đối với nàng, trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng chỉ trêu nàng ghẹo nàng." Lãnh Hàn tà mị đáp lại nàng bàn tay dưới bàn không yên phận ở bên hông nàng vuốt ve.
"Chàng lưu manh" Nhiễm Tịch đỏ mặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng để lên bàn tay không yên phận của ai đó khẽ nhéo.
Lãnh Hàn nhìn biểu hiện cực dễ thương của nàng không nhịn lại muốn hôn nàng, nhưng đành nhịn xuống môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-huyet-vuong-gia-on-nhu-doc-sung-vuong-phi-lanh-lung/2533461/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.