Chương trước
Chương sau
Bên trong phòng Tịch Uyển trên chiếc giường gỗ có hai bóng hình đang ôm nhau, bóng dáng nam nhân cao to gương mặt tà mị mê người ôm chặt nữ nhân bé nhỏ xinh đẹp khuynh thành.

Hai người giống như từ trong tranh bước ra vậy. Nam thanh nữ tú trời đất tạo nên một đôi giữa hai người dường như không có người thứ ba có thể xen vào.

Nhiễm Tịch vẫn còn do dự nàng sợ bị phản bội, nàng sợ lần nữa trao tim mình thì lại bị bóp nát nếu vậy nàng sẽ không chịu nổi mất. Nàng khi nào lại yếu đuối như thế.

Nhiễm Tịch còn đang suy nghĩ Lãnh Hàn lại nói giọng hắn nhàn nhàn " Nàng biết không lần đầu tiên ta nghe nàng nói đôi mắt ta thật đẹp lúc đó ta rất kinh ngạc xoay ngang xúc động lần đầu tiên có một cô gái khen ánh mắt ta. Lúc còn nhỏ ta bị các hoàng huynh cùng tỷ muội bắt nạt chỉ vì có đôi mắt tím, ta nghĩ tại sao khi sinh ra mình lại mang ánh mắt này đáng lẽ ta không nên có đôi mắt này sẽ tốt biết bao. Khi đó người bảo vệ ta chỉ có Nghiêm ca, nhũng lúc không có huynh ấy ta thường bị đánh đập."

Nàng nhìn hắn nghe hắn kể về tuổi thơ mình mà lòng đau xót. Rốt cuộc hắn trải qua những gì. Làm con người hắn thay đổi đến vậy? Từ một đứa trẻ yếu ớt trở nên thị huyết lạnh lùng?

" Có lần ta bị hoàng hậu triệu kiến, nữ nhân đó dọn lên cho ta một bàn ăn khuôn mặt ả tỏ ra ôn nhu chăm sóc ta trước mặt người ngoài ánh mắt ả cũng là che giấu rất tốt, ai cũng nói tốt về ả. Nhưng nào biết trên bàn ăn ấy toàn độc dược ả bắt ta ăn từng miếng, đọc vào miệng thấm vào máu như muốn xé toạt thân thể ta. Ả bắt ta ăn hết cả thức ăn đó mới thả ta về." Giọng hắn tỏa ra lạnh thấu xương, khuông mặt vì kiềm chế thù hận mà giống như tu la.

Nhiễm Tịch bắt giác xoay người ôm chặt hắn, nàng biết những năm qua hắn rất đau đớn cùng cô đơn, trừ hoàng huynh ra thì không ai bên hắn, phụ hoàng hắn thì bỏ mặt hắn, hoàng hậu giả nhân giả nghĩa hãm hại hắn. Giọng hắn nhàn nhã như thể người bị hãi không phải hắn vậy? Nghĩ tới tim nàng thấy đau quá.

Lãnh Hàn cứng người, hắn không nghĩ nàng sẽ ôm hắn, hắn nhẹ giơ tay ôm lại nàng sợ đây chỉ là mơ, hắn sợ ôm chặt nàng thì nàng sẽ biến mất.

Nàng như cảm giác được sự bất an của hắn càng ôm chặt hắn hơn, nàng thì thào nhỏ nhẹ bên tai hắn " Không sao rồi, hiện tại ngài còn có ta ".

Mắt hắn mở to như muốn nhìn kỹ người trước mắt, tay bắt giác ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng thêm sát gần hắn, dường như sợ mình nghe lầm giọng hắn nhàn nhạt nhưng nàng có thể nghe ra giọng hắn đang run run " Tịch nhi nàng nói lại lần nữa."

Nhiễm Tịch đỏ mặt tía tai giọng nói nhỏ như muỗi kêu nhưng Lãnh Hàn vẫn nghe thấy " Ngài còn có ta ". Bốn câu như đâm vào trái tim lạnh giá của hắn.

Nàng nói còn có nàng chẳng lẽ nàng chấp nhận cùng hắn bên nhau sao?

Không thấy hắn trả lời Nhiễm Tịch tức giận nàng lấy hết can đảm để nói với hắn mà hắn lại im lặng, thẹn quá thành giận nàng quát " ngươi không muốn?" hai tay nàng chống nạnh khuôn mặt nhăn nhó như những người đàn bà chanh chua nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn biểu hiện đáng yêu của nàng hắn bắt giác cười thành tiếng, tay càng ôm chặt nàng hơn không muốn buông.Đây là tiểu bảo bối của hắn, nàng nói cùng hắn. Trong mắt hắn tuôn ra vô vàn hạnh phúc, dường như nàng cũng cảm nhận được tức giận bớt đi phân nữa.

"Tịch nhi lời nàng nói là thật chứ?" tay hắn nhẹ nâng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng không tùy vết của nàng, giọng hắn nhẹ nhàng ôn nhu.

Nàng gật đầu nhìn thẳng sâu vào mắt hắn, im lặng một chốc rồi nói giọng nghiêm túc mắt lại hung hăng nhìn hắn" Ta còn một đều phải nói NAM NHÂN CỦA TA CHỈ CÓ THỂ CÓ MỘT MÌNH TA, SỦNG ÁI MÌNH TA, KHÔNG NÂNG BÌNH THÊ KHÔNG THU THÔNG PHÒNG, DUY CHỈ NGHĨ ĐẾN TA. Ngươi làm được sao?"Nàng bình tĩnh nhìn hắn nhưng trong lòng lại lo lắng thấp thỏm sợ hắn không đồng ý, nam nhân tam thê tứ thiếp chuyện bình thường. Nhưng nàng không thể chấp nhận nam nhân của mình cùng nữ nhân khác.Nàng không chịu nổi.

Thông qua đôi mắt nàng hắn thấy được bất an lo lắng, tay hắn ôm chặt nàng, mắt hắn nhìn sâu vào đôi mắt thuần khiết long lanh như bầu trời đêm của nàng khóe môi kéo một cái ôn nhu xinh đẹp cười giọng nói trầm thấp bá đạo" Ý của Tịch Nhi cũng giống ta vậy. TA KHÔNG NGHĨ NÂNG BÌNH THÊ, KHÔNG THU THÔNG PHÒNG, DUY ĐỘC SỦNG MÌNH NÀNG, NỮ NHÂN DUY NHẤT CỦA TA CHỈ CÓ NÀNG ".

Căn phòng trở nên im lặng tay Lãnh Hàn vẫn ôm chặt eo Nhiễm tịch khuôn mặt hai người sáp lại gần nhau. Nàng cất tiếng phá vỡ bầu không khí "tốt lắm nhớ rõ lời nói hôm này của ngài nếu như ta phát hiện ngài đến gần nữ nhân khác ngoài ta thì ta...." nàng không biết làm gì hắn đây.

" thì sao?" giọng hắn tà mị thêm vài phần quyến rũ mắt cong cong cho thấy tâm trạng chủ nhân đang rất vui.

"Thì... thì ta đi tìm nam nhân khác....." chưa nói dứt lời thì cánh môi anh đào đỏ mọng xinh đẹp của nàng bị một đôi môi xinh đẹp khác chặn lại, lời nàng muốn nói ra bất giác nuốt trở vào.

Do bị hôn bắt ngờ nàng không kịp thở khẽ hé răng để hút không khí thì hắn nhanh chóng tiến quân, lưỡi hắn thâm nhập vào khoang miệng nàng, vuốt ve trêu trọc khoang miệng của nàng, lưỡi hắn lần mò đến lưỡi nàng, nàng nhẹ rụt lưỡi lại định chạy trốn. Hắn dường như biết ý đồ của nàng nào cho nàng trốn, một cánh tay lòn ra sau tóc nàng tìm đến chiếc gáy mảnh mai của nàng nắm chặt áp sát vào mặt hắn tay kia hắn ôm chặt thêm eo nàng, nụ hôn càng ngày càng sâu, trong không gian im ắng dường như có âm thanh hôn nhau khiến người đỏ mặt tía tai.

Nụ hôn này không còn vụng về như trước nữa mà ngược lại là chiếm hữu tuyệt đối.

( Mọi người thấy chương này sao a, tả cảnh hôn mà tay ta run run, não muốn vỡ ra rồi, ai cho thêm ý kiến đi.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.