Trong bóng tối nàng nghe như có ai gọi nàng. Là ai?là ai đang gọi nàng?
"Tịch nhi "
Giọng nói sao quen thuộc quá là ai?
"Tịch nhi tỉnh lại đi con "
Tại sao giọng nói nghe đau thương như vậy? Khiến ngực nàng nhói lên.
Nàng cố gắng mở mắt ra muốn nhìn xem là ai đang gọi nàng, giọng nói lại quen thuộc ấm áp như thế.
Mí mắt nàng rung động từ từ mở ra đầu tiên là nàng nhìn đến căn phòng quen thuộc khiến nàng sửng sốt. Nàng quan sát căn phòng đây là nơi trước kia nàng ở mà tại sao nàng lại ở đây, trong căn phòng tập trung rất nhiều người, nàng trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trung niên ôm một người phụ nhân đang khóc dỗ dành.
Mắt nàng đỏ lên từ từ tuông ra những hạt châu trong suốt chảy dài xuống má
"Phụ....phụ thân " nàng khẽ gọi nàng có đang mơ không hay vì nàng chết rồi nên được trùng phùng với họ
"Mẫu...mẫu thân " trong giọng nói của nàng run run
Nghe được giọng nói của nàng mọi người trong phòng đều ngẩn ra. Phụ nhân dừng khóc không dám tin ngước lên nhìn nàng. Đôi mắt phụ nhân đỏ hoe cất giọng run rẩy
"Tịch nhi "giọng nói như khẽ gọi nhưng muôn vàn vui sướng
Phụ nhân thoát ra trung niên ôm ấp nhào tới người nàng ôm nàng thật chặt vào lòng.
"Tịch nhi, Tịch nhi của mẫu thân bảo bối của ta " phụ nhân mừng rỡ ôm nàng trong ngực cảm thụ hơi ấm trên người nàng.
"Mẫu thân con chết...rồi đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-huyet-vuong-gia-on-nhu-doc-sung-vuong-phi-lanh-lung/2533418/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.