Thậm chí là dùng từ ăn mày cũng không thể miêu tả được sự chênh lệch giữa anh ta và đối phương
Không, anh ta không thể chấp nhận được…
Sao Đường Ninh có thể gả cho Mặc Đình?
Sao Đường Ninh mà anh ta không cần, có thể gả cho người đàn ông quyền lực nhất mà cũng thần bí nhất trong giới giải trí được?
Điều này không thể nào là sự thật được, chắc chắn là anh ta đang nằm mơ.
Mặc Đình trấn an Đường Ninh xong, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vũ Phàm, đôi mắt sắc bén mà lạnh lùng của anh nhìn đối phương như ưng đang nhìn con mồi của mình, đôi môi mỏng quyến rũ khẽ mấp máy: "Xem ra Hàn tiên sinh có vẻ không quen ăn món ăn ở đây, hả?"
Giọng nói trầm thấp mà êm dịu, đê mê đến nỗi làm trái tim người nghe phải rung động.
Hàn Vũ Phàm dần lạnh sống lưng, căng thẳng đến mức hầu kết giật giật, đặc biệt là sau khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Mặc Đình, anh ta trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, dáng vẻ như chưa từng được thấy vị đời của anh ta, làm những nhân viên phục vụ xung quanh đều cố nén cười.
"Các người… các người cứ từ từ dùng đi… tôi… tôi đi trước…" Hàn Vũ Phàm muốn bò dậy từ dưới đất, nhưng mà…
"Đi?" Mặc Đình lười biếng nâng mí mắt lên, nghi hoặc hỏi anh ta: “Đi đâu?"
Nghe thấy câu nói này của Mặc Đình, nhân viên phục vụ đứng ở cửa, trực tiếp đóng cửa lại, rõ ràng, từ lúc Hàn Vũ Phàm bắt đầu đi vào đây, anh ta muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-hon-lao-cong-can-giup-suc/1130148/chuong-93.html