Âm thanh chất vẫn vang lên, mà người qua đường thì sôi nổi chụp hình và nghị luận, bọn họ cảm thấy Đường Ninh không có tố chất, so với Mặc Vũ Nhu thì nhân phẩm của Mặc Vũ Nhu đáng tin hơn.
Tất cả mọi người vây quanh Đường Ninh khiến cho Đường Ninh không có khả năng rút lui, mà thực tế cô càng trấn định hơn, gỡ mắt kính, nhìn thẳng vào fan: “Trước khi mọi người muốn tôi trả lời vấn đề thì tôi có thể hỏi trước mấy vấn đề hay không?”
“Cô hỏi đi.” Mấy người cố tính gây khó dễ cho cô bày ra vẻ mặt xem xem cô làm được gì.
“Thứ nhất, các người nói mình là fan của tôi vậy tôi ra mặt năm nào, từng nhận giải thưởng gì, các người có thể kể ra không?”
Đám người bôi đen cô lập tức ngây ngốc, sao bọn họ có thể đi tìm hiểu về Đường Ninh cơ chứ? Bọn họ ghét Đường Ninh thế cơ mà.
“Tôi… chúng tôi đều là fan mới, tóm lại ban nãy cô vứt hoa của chúng tôi dưới đất chính là cô sai.”
“Hoa này có phải tôi ném xuống đất hay không tạm thời không nói, tôi tin camera ở sân bay sẽ ghi lại nhưng trước khi hoa rơi tôi đã nói xin lỗi, tôi nghĩ mọi người đều nghe được. Tôi thừa nhận thân là đồng nghiệp tôi còn phải học Vũ Nhu nhiều thứ, vậy xin hỏi cô còn gì không hài lòng hay không?” Đường Ninh vừa dứt lời, âm thanh nhẹ nhàng không hề cường thế nhưng lời nói vô cùng trực tiếp, chứng tỏ mấy người này không phải là fan của cô.
Mà là luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-hon-lao-cong-can-giup-suc/1130072/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.