Mặc Đình không nói tiếp lại đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, mà Đường Ninh lại đưa mắt nhìn thấy vành tai phải của anh, nốt ruồi đen nhưng nổi bật như kim cương như trời sinh mọc ra để khiến cho anh thêm nguy hiểm.
“Em nhìn anh như vậy là mời anh hôn em hay sao? Hay là ôm, hay là…”
Đường Ninh không nhịn được khẩn trương, cô chủ động khoác tay lên tay anh, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Mặc Đình: “Có thể trước khi tới nhà mới đi cùng em tới nơi này được không?”
“Đi xong là tối nay có thể tiến hành xong chuyện dang dở tối hôm qua hả?”
Mặc Đình hỏi rất nhẹ nhàng nhưng Đường Ninh lại không thể che dấu được khẩn trương, bởi vì cô biết chưa chắc cô đã lấy ra được dũng khí như tối hôm qua. Mặc Đình không miễn cưỡng cô, cũng không nói gì mà mặc cho cô ôm cánh tay mình, khóe miệng ở trong bóng đêm thầm nhếch lên.
Hai người chưa về nhà luôn mà ứng theo khẩn cầu của Đường Ninh tới vườn hoa anh đào nổi danh Thịnh Kinh, noi mà trước kia cô và Hà Vũ Phàm hẹn hò. Nhưng mà hôm nay cô muốn hoàn toàn moi hết Hà Vũ Phàm trong lòng mình ra cho nên cuối cùng cô cũng nghe máy, âm thanh rất trầm: “Em ở vườn hoa anh đào, là chỗ trước kia chúng ta hẹn hò, nếu anh muốn gặp em thì tới chỗ cũ… không gặp không về.”
“Được, anh tới đây.” Hà Vũ Phàm lập tức đồng ý, mặc dù anh ta và Mặc Vũ Nhu dây dưa với nhau nhưng cho tới giờ anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-hon-lao-cong-can-giup-suc/1130065/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.