Trận mưa to xua tan đi khí trời oi bức, một buổi sáng mùa hè nhẹ nhàng thoải mái, sự sống dường như lan tràn khắp các ngõ hẻm, ánh mặt trời buổi ban mai xuyên thấu qua những tòa nhà san sát nhau, đáp lên mặt đất, đáp lên thân mọi người.
“A, Diệp Tử, sớm vậy đã về rồi ư? Đưa báo xong rồi sao?”
“Đúng vậy, Trần đại mụ. Con còn phải về làm bữa sáng nữa, con xin đi trước.”
Trần đại mụ nhìn bóng dáng khập khiễng của Diệp Tử, thương tiếc lắc lắc đầu, chỉ mới là một đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi, chân lại bị tật, những ngày sau này phải trải qua thế nào đây?
“Lắc đầu cái gì đó, lão Trần?”
“Ai da, còn không phải vì đứa nhỏ Diệp gia kia sao! Nhỏ như vậy, chân bị tật, lại không được đọc sách, ai~~~”
“Phải trách mẹ của nó! Lúc thấy bà ta một mình dẫn con tới đây, liền thấy có vấn đề, không chịu đi làm việc bình thương, chỉ biết làm kĩ…”
“Suỵt!! Chừa chút khẩu đức cho người ta đi…” Nói xong, Trần đại mụ quay đầu nhìn nhìn, trong mơ hồ, bóng dáng đi đường kia, dường như đang cố gắng thẳng lưng.
“Mẹ! Con đã về!” Đứa nhỏ được gọi là Diệp Tử dùng đôi tay gầy yếu của mình, đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề, lớn tiếng hô vào nhà, trong giọng nói có sự sung sướng của việc mình đang cố gắng kiếm tiền.
“Về thì về! Có cần hô to như thế không? Tao còn phải ngủ nữa!!”
Qua hồi lâu, một người đàn bà tóc rối bù đi xuống lầu, vừa đi vừa ngáp, cả người thoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-diep-thanh-si/210247/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.