Trong rạp chiếu phim, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Bởi vì mọi người rất nhanh đã phát điên mất rồi, cậu học sinh dẫn đầu đang bận nhận người quen.
Cậu vừa nhìn thấy Du Hoặc và Tần Cứu liền kích động la lên: "Anh ơi!"
Vu Văn: "???"
Cậu nhón chân lên, cố gắng đưa mặt mình ra từ phía sau Du Hoặc, nhìn chằm chằm vào "tên dẫn đầu bên địch" hỏi: "Mày là ai? Mày kêu ai là anh cơ?"
"Kêu hai người này đây, anh Du với anh Tần." Cậu học sinh kiềm nén nỗi lòng, mắt vừa chạm đến Ngô Lị và Thư Tuyết ở phía sau liền vẫy tay chào hỏi: "Chị Tiểu Ngô, chị Tiểu Thư các chị cũng ở đây hả?"
"Còn nhớ em không?" Cậu rất biết nắm bắt trọng điểm, chỉ vào bản thân mà nói: "Có thể gương mặt chẳng có gì đáng ấn tượng, nhưng một đầu xám khói này của em thì chắc chắn rất đặc biệt."
Tần Cứu nói: "Ừ đặc biệt thật, Địch Lê đúng không?" Địch Lê rất vui, cậu cười lên để lộ ra hàm răng nhỏ nhắn trắng sáng: "Chính xác ạ!"
"Anh ơi, thằng đó là ai vậy?" Vu Văn lặng lẽ hỏi.
Du Hoặc nghiêng đầu nói: "Thi cùng phòng lịch sử lần trước, cũng giống mày lắm."
Thư Tuyết cười tủm tỉm cất lời chào hỏi đáp lại Địch Lê, bổ sung vào: "Là một cậu học sinh rất tài giỏi đó nha, vừa mới vào đã đứng hạng nhất rồi, ha con nhà người ta."
Con nhà người ta luôn......
"Vậy chúng ta không có duyên rồi." Vu Văn tủi thân mà lùi về sau, chợt cảm thấy cứ nguy hiểm kiểu gì đó.
Ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737609/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.