Chương trước
Chương sau
Bọn họ được giám thị dẫn về trên con đường cũ, chưa đi bao xa thì Vu Văn đã sợ run, bởi vì hai ven đường của khu rừng toàn là mộ.
"Mấy anh ghê thật, bộ ở đây không thấy sợ à?" Vu Văn hỏi.
"Không." 154 bình thản nói.
922 mới vừa mở miệng lại khẽ khép lại.
Lát sau, anh ta như bị đau răng mà nói: "Là giám thị thì không sợ gì cả."
Cuối cùng họ cũng ra khỏi khu rừng mộ dài bất tận, tiếp đón một thị trấn dưới con dốc thoai thoải.
"Cứ men theo dốc thoải này mà đi, thị trấn đó là phòng thi, chúng tôi chỉ có thể đưa đến đây thôi." 154 nói.
"Ước tính thí sinh Du Hoặc sắp quay lại phòng thi, cho gọi giám thị rời khỏi đây." Chiếc loa phát thanh trên đầu cột điện bên rừng cây vang vọng.
"Được rồi, chúng tôi đi đây."
Nhóm giám thị chào một tiếng rồi quay đầu rời đi. 154 đi được một đoạn, chợt chớp chớp mắt nhìn Du Hoặc và Tần Cứu.
"Thế nào rồi?" Sở Nguyệt để ý đến hành động nhỏ này, thấp giọng hỏi Du Hoặc.
"Hiện thì đó là đang nói cho chúng ta biết, chúng ta đã được che chắn giúp rồi." Du Hoặc nói.
Theo như 154 nói, hệ thống chắc chắn sẽ kiểm tra xem họ có vào phòng thi hay chưa, vậy nên che chắn chỉ có thể mở sau khi họ tiến vào phòng thi mà thôi. Cái hành động nhỏ vừa nãy chính là giao ước của họ trước đó. Chớp mắt biểu thị cho che chắn đã bắt đầu, các anh đã được tự do.
"Che chắn?" Sở Nguyệt cả kinh: "Là ý mà tôi đang nghĩ đúng không?"
"Đúng vậy." Tần Cứu nhìn xung quanh rồi nói: "Có cảm nhận thấy sự thay đổi gì không?"
Họ đều là những người có cuộc sống quanh năm suốt tháng bị giám sát, chỉ cần có một biến động nhỏ thôi là có thể cảm nhận được nó - Cái cảm giác theo dõi có mặt khắp nơi trong không khí thật sự đã biến mất rồi.
Sở Nguyệt nói: "Đương nhiên là có rồi, cậu biết tôi đang nghĩ gì không?"
Tần Cứu: "Nghĩ gì?"
"Cứ như trước đó mình ăn dồn vào họng như cái lu, giờ tự nhiên dây nịt lỏng hẳn ra." Sở Nguyệt nói: "Thoải mái chết đi được. Sao các cậu làm được vậy?"
"Cô nói thử xem?" Tần Cứu vừa cười vừa nói: "Có người giúp ấy mà."
Sở Nguyệt nhìn lại phía sau, nhóm giám thị kia đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại một màn sương trắng phía cuối khu rừng.
"154 à?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Giờ mà muốn giải thích chuyện này là cả một câu chuyện dài, may mắn thay Sở Nguyệt rất thông minh, từ kết quả đã có thể suy đoán ngược lên để ra được đại khái câu chuyện rồi. Còn những cái cự thể hơn thì không cần phải hỏi rõ trên đường đi đâu.
Đi xuống dọc theo dốc thoải là một con đường xe chạy, ven đường có dựng một biển hiệu màu đen rất lớn, trên đó là một dòng chữ màu trắng:
[Thị trấn Brandon 200m]
"Đây chẳng phải là tấm biển mà chúng ta đã thấy trước đó ư?" Vu Văn lẩm bẩm nói.
Lúc bọn họ đi tới chỗ giám thị cũng thấy qua một biển hiệu hệt như vậy.
"Là cái này à? Chắc không phải đâu." Thư Tuyết nhìn chằm chằm biển hiệu mà nói.
Loading...
Du Hoặc cũng cảm thấy không giống mấy.
"Nhưng đều cùng là một nhánh đường đó mà, tôi nhớ rất rõ cái khúc cua này nè, cây thông liễu bên cạnh đã bị sét đánh vào, cậu nhìn đi nguyên vết đen như mực vậy." Thư Tuyết chỉ vào nửa bên cháy khô của cái cây.
Cô thường xuyên qua lại giữa các phòng thi, mà mỗi lần đến một nơi nào đó đều luôn theo bản năng mà tìm một vật mang tính biểu tượng để tránh tìm nhầm chỗ.
Du Hoặc lại nhìn chằm chằm tấm biển hiệu kia một lát. Ngay khoảnh khắc hắn giơ tay lên sờ khuyên tai của mình, thì rốt cuộc cũng biết là nó kì lạ ở đâu.
"Cái nhãn hiệu này đã đổi địa điểm rồi." Du Hoặc nói: "Nó đổi từ trái sang phải."
Chính vì lẽ đó mà trong giây phút hắn giơ tay lên mới có thể cảm nhận được sự kì lạ đến khó tả của khung cảnh này.
"Không chỉ có mỗi biển hiệu thôi đâu." Tần Cứu nói: "Toàn bộ con đường đều bị đổi hướng hết rồi."
Giống như có ai đó lật ngược tất cả khung cảnh ở đây lại vậy.
Con đường rẽ trái biến thành rẽ phải, cây thông liễu nằm bên trái giờ lại thành bên phải...... mọi thứ đều đảo về một phía khác.
Khuôn mặt bọn họ đầy vẻ cổ quái mà nhìn sang khúc cua, đập vào mắt họ là một cảnh sắc quen thuộc.
Căn nhà nhỏ của gia đình Sherry toạ lạc nơi ven đường, sân bóng rổ nằm ở phía đối diện, giữa chúng là một con đường dài tăm tắp, cắt ngang con đường mà họ đang đi.
Ở một đầu của con đường có thể mơ hồ thấy được bờ biển, đầu còn lại thì biến mất trong sương trắng.
Cái đài phát thanh trên con phố bắt đầu kêu rè rè, âm thanh quen thuộc của hệ thống lại xuất hiện:
"Bây giờ là 11:55, còn năm phút nữa là giai đoạn thứ hai của bài thi chính thức bắt đầu, mời các thí sinh vui lòng làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng, đi ra khỏi nơi trú ẩn."
Nơi trú ẩn?
Du Hoặc quét mắt nhìn quanh, chỉ có duy nhất căn nhà nhỏ mà ba người nhà Sherry chết ở đó mới được gọi là nơi trú ẩn thôi.
Ở các phòng thi khác, các thí sinh dừng những việc mà họ còn đang làm dang dở.
Bọn họ ngây người vài giây mới kịp phản ứng lại, khoác chiếc ba lô lên, vô cùng cẩn thận mở cửa nhà.
Ngoài kia vẫn là con phố hiu quạnh, cái giá bóng rổ đứng trơ trọi một mình lặng lẽ, toàn bộ khung cảnh chẳng có chút nào đổi thay.
"Thị trấn Brandon là một thị trấn nhỏ ven biển vô cùng mỹ lệ và yên bình, cùng với 50.000 người dân trong thị trấn, tất cả họ đều sống vui vẻ an nhàn với nhau. Nhưng vào những năm gần đây, khu trấn nhỏ Brandon này dần trở nên kỳ lạ hơn."
"Mới ban đầu là đột nhiên có người bị mất tích, dù đã có báo cảnh sát nhưng mãi vẫn không tìm ra. Nhóm người dân đã đến an ủi người nhà của người bị mất tích, trong thâm tâm lại thoáng chút hoảng sợ, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày. Sau này lại có báo nguy rằng cả người lẫn cảnh sát đều bị mất tích, lúc này mọi người mới ý thức được sự việc không hề đơn giản như họ nghĩ."
"Có điều khoảng thời gian bất ổn này cũng không kéo dài lâu, rất nhanh sau đó, những người mất tích trước đó từng người từng người một đều xuất hiện trở lại, bảo rằng chính bản thân họ bất cẩn quá để bị lạc sau núi, hay cũng có một số người vì quá ấm ức mà ra ngoài cửa giải sầu, không nói không rằng với ai. Người dân thị trấn Brandon vừa nhiệt tình lại vô cùng thật thà chất phác nên vừa nghe xong lập tức tin ngay, nhanh chóng vứt sự việc mất tích kia sang một bên. Mãi cho đến một ngày nào đó, họ lại phát hiện ra một vấn đề mới."
"Không hổ danh là kiểm tra liên hợp, đề bài bao giờ cũng dài hết...." Vu Văn lẩm bẩm.
Hệ thống vẫn đang không ngừng kể tiếp câu chuyện, lần này tính cách nó đã thay đổi rồi, nó thế mà lại muốn giải thích bối cảnh thật rõ ràng.
"...... Những người dân trở về sau cuộc mất tích bắt đầu thường xuyên quậy phá ầm ĩ, không phân biệt được trái phải, chạy xe thì cứ quẹo sai hướng, thậm chí còn đi nhầm cả đường về nhà nữa. Lại qua một thời gian, những người khác cuối cùng cũng đã phát hiện, trong số họ thì những người thuận tay trái sẽ thành thuận tay phải, cầm nắm bất cứ cái gì cũng đều ngược lại với trước kia."
Du Hoặc đột nhiên nhớ đến nhật ký của ba mẹ Sherry, trong đó đã từng viết một đoạn nói rằng giấy dán tường và chiếc tủ thấp của họ đều do những người hàng xóm tận tâm làm cho, nhưng đáng tiếc thay cả tủ và giấy dán tường đều bị lắp ngược.
"Cuối cùng nhóm người dân của thị trấn cũng đã ý thức được rằng những người mất tích kia vốn dĩ không hề trở về, thứ trở về không phải là họ lúc ban đầu mà là một con quái vật. Họ gọi những con quái vật này là người trong gương. Kể từ lúc này đây, cả thị trấn Brandon đã bắt đầu rơi vào cơn ác mộng, bởi vì những người trong gương bao giờ cũng ở trong trạng thái cực kỳ đói khát, nhưng sức khỏe và tốc độ lại vượt xa hơn so với người bình thường. Chỉ có hai cách để khiến cho chúng giảm bớt cơn đói khát lại, một là ném người sống vào trong gương hai là uống máu của họ."
"Những người dân đương nhiên là không cam lòng chịu chết, họ bắt đầu phản kháng lại. Họ làm ra những mũi tên chuyên dụng cho việc bắt giết người trong gương, rồi giấu nó vào các góc của thị trấn, cứ ba mũi tên đã lấy được một mạng người trong gương."
"Người trong gương cũng chẳng chịu thua kém, bọn chúng không ngừng gia tăng quân số, một người trong gương khi ăn no thì cứ ba ngày một lần có thể lợi dụng cái gương tạo ra thêm một người trong gương nữa."
"Những tấm gương thần toàn thân nằm rải rác trong khu thị trấn nhỏ, mỗi chiếc gương toàn thân có thể nuốt nhiều nhất 5 người sống một ngày, 50 mũi tên mới có thể bắn nát một tấm gương."
Ông Vu vừa che đầu lại vừa nói: "Chờ tí đã, tôi thấy hơi chóng mặt rồi đó, lung ta lung tung nãy giờ này là cái vẹo gì vậy? Tôi cứ thấy cả chục câu dài ngoằn nghèo quăng cả vào mặt ấy."
Ngô Lị nói: "Đừng có nghĩ đến mấy thứ khác, chỉ cần nhớ đến số 5 với 3 thôi."
Vu Văn: "Vừa thấy hai con số đó là em đã đầu váng mắt hoa rồi."
Ngô Lị khó hiểu: "Ủa sao vậy?"
Vu Văn: "Quà tiêu chuẩn của học sinh cả nước, Năm năm thi cử, ba năm thi thử(*)."
(*)Năm năm thi cử, ba năm thi thử: Là một đầu sách mang tên "五年高考,三年模拟" chuyên dùng để ôn thi đại học. Có thể thấy, ai lên lớp 12 hoặc đơn giản chỉ là học sinh cấp ba đều sẽ dễ dàng được tặng quyển sách này.
Ngô Lị: "Vậy cậu cứ dựa theo cái này mà nhớ đi."
"Ừm." Vu Văn vừa bẻ đầu ngón tay vừa lẩm bẩm đếm: "Một cái gương ăn 5 người một ngày, 50 mũi tên thì nát một mặt gương. Sau đó, ba mũi tên là có thể giết một mạng người trong gương, mà cứ ba ngày thì người trong gương lại mang thai một lần."
Ông Vu: "Có thể là do căn bệnh Alzheimer của tôi từ trước rồi, còn bị chóng mặt nữa."
Vu Văn nói: "Càng nặng hơn khi ba lấy sổ thu chi mua đồ bình thường ra."
Tính ra thì họ vẫn còn tốt chán, ít nhất là họ có nhiều người, còn có chỗ trống để bàn bạc thương lượng nữa.
Những thí sinh khác thì đều trợn trắng nửa mắt nhìn trời.
Cũng may bọn họ đều có kinh nghiệm cho các bài thi về sau, sớm đã mở điện thoại lên ghi âm lại, thu lại nội dung đề bài vào để tránh không nghe rõ.
Đến lúc này mà hệ thống vẫn chưa buông tha cho họ, cứ bíp bíp suốt nãy giờ.
Tần Cứu bỗng nhiên cúi đầu xuống nói: "Chốc nữa có cơ hội thì tôi nhất định phải đi kiểm tra lỗ tai mới được."
Du Hoặc sửng sốt: "Bị thương hả?"
"Không phải, tại tôi chợt nhận ra tiếng của hệ thống có hơi giông giống em, vậy mà lúc trước cũng không nhận ra chút nào luôn luôn."
Du Hoặc: "Giọng của tôi như vậy à???"
Thật sự là âm sắc rất giống nhau, cần phải có nhân tố bên trong mô phỏng theo mới được như vâyh. Nhưng mà ngữ khí và ngữ điệu, cả hai cái này đều có kết quả hoàn toàn khác nhau. Một giọng thì vô cùng dễ nghe, giọng rót vào tai chỉ làm người khác muốn chọc hắn mở miệng.
Còn một giọng thì....... làm người ta phải nổi điên lên với nó.
Tần Cứu nhanh chóng cảm thấy hối hận.
Bởi vì ngài giám thị A nghe anh nói xong liền quyết đoán nín thinh đầy lạnh lùng kiêu ngạo.
"Nhắc nhở thân thiện: Những người dân không có nỏ và tên đều tay trói gà không chặt, thế nên họ sợ phải đi một mình và luôn cố gắng hàng động theo đám đông. Nhưng quá nhiều người cũng chẳng mấy an toàn, mười người trở lên (bao gồm cả mười người) ở chung một chỗ sẽ như một con gà nướng nóng hổi mới ra lò, ắt sẽ hấp dẫn toàn bộ mọi người trong phạm vi bán kính 500m ồ ập đổ về, xin hãy cẩn thận."
"Vậy là chúng ta bị buộc phải vào vai người dân của thị trấn rồi." Tần Cứu nghe ra được hàm ý từ những lời này.
Du Hoặc đến "ừ" một tiếng cũng chẳng có, hắn chỉ khẽ gật đầu một cái.
Tần Cứu: "......"

Cuối cùng hệ thống cũng đã giới thiệu xong, đề bài dài đến nghẹt thở. Bây giờ chính là lúc bắt đầu tuyên bố phương thức kiểm tra, đúng như dự đoán, nó nói:
"Giai đoạn kiểm tra dùng hình thức đóng vai, cho nên tất cả các thí sinh sau khi bước vào thị trấn Brandon sẽ phải ngầm chấp nhận bản thân là một người dân thường trong thị trấn. Tính đến thời điểm hiện tại, toàn bộ dân thường trong trấn Brandon chỉ còn lại 2019 người, người trong gương thì có 1022 người."
Tất cả thí sinh trong phòng thi liên hợp vừa nghe đến hai con số này liền nhíu mày.
Đây hơn nữa còn là số liệu sau khi đã thêm họ vào, nói cách khác, khi họ bước vào thị trấn Brandon, cứ ba người họ gặp thì có thể sẽ có hai người là người trong gương!
Mẹ nó đang doạ ai đây chứ?
"Mỗi một hoạt động đi săn xảy ra trong phòng thi đều sẽ dẫn đến việc cộng hoặc trừ điểm. Nếu có hành động phụ hoạ theo thân phận, lập tức sẽ được cộng điểm và ngược lại."
"Ví dụ: Một thí sinh A lúc làm người dân bình thường trong thị trấn và giết một người trong gương, thì được cộng ba điểm, còn mà lỡ tay giết một dân thường thì sẽ bị trừ ba điểm, phá nát một mặt gương cộng 10 điểm, làm hư một bộ vũ khí, trừ 5 điểm."
Du Hoặc nhạy bén nắm thóp được một từ được sử dụng ở đây là lúc làm người dân bình thường trong thị trấn.
Cái này chứng minh cho điều gì?
Chả nhẽ thí sinh còn có lúc làm người trong gương ư?
Hắn khều nhẹ vào khuỷu tay của Tần Cứu, vừa mở miệng đang định nói chuyện.
Nhưng hắn vừa nhớ tới chuyện giọng nói hồi nãy, liền quyết đoán ngậm chặt miệng lại ngay dưới mắt Tần Cứu.
Tần Cứu: "......"
Ngài 001 tuyệt vọng da diết, không biết nên làm sao để có thể làm cho ngài A hạ mình nói ra đây?
Nhưng Du Hoặc vẫn không lên tiếng, những người khác lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Khoan đã, chốc nữa là chúng ta vào thị trấn, chắc chắn sẽ không có vũ khí trong tay. Nếu mà xui xui, phải đối mặt với cả đám người trong gương luôn thì phải làm sao bây giờ?" Vu Văn nói: "Đúng là vô lý mà, đây là phòng thi liên hợp hay là nghĩa địa liên hợp vậy?"
Trong toàn bộ phòng thi liên hợp, cậu không phải là người duy nhất nổi cơn oán giận
Hệ thống như để đáp lại sự thắc mắc của mọi người mà thêm vào một câu:
"Những người dân không có vũ khí có thể cố gắng chạy đến nơi trú ẩn gần nhất. Ven bờ biển thị trấn Brandon có tổng cộng 10 căn nhà để trú ẩn, xin hãy nhớ kĩ hình dáng của căn nhà sau lưng bạn, vì các nơi trú ẩn đều giống hệt như nhau. Các thí sinh trốn vào nơi trú ẩn thì sẽ không bị tập kích."
"Thời gian trốn dài nhất là 2 giờ, mỗi nơi trú ẩn có thể chứa nhiều nhất 2 thí sinh. Nhưng không phải thí sinh nào cũng có quyền vào nơi trú ẩn, thí sinh toàn phòng thi xếp hạng dựa trên số điểm của mình, thí sinh có xếp hạng điểm trên 50 thì có quyền đi đến nơi trú ẩn bất cứ lúc nào, còn dưới 50 thì không có quyền vào nơi trú ẩn."
Điểm ở bài này được tính dựa trên thành tích ở giai đoạn thứ nhất.
Cả bọn Vu Văn mặt mũi trắng bệch. Bởi vì ở bài trước bọn họ quá chuyên tâm vào làm việc, không viết được bao nhiêu đáp án đúng, mà đáp án sai thì ngập đầu, chưa kể còn làm thiếu một câu.
Ngay sau đó, các thí sinh đều nghe được điểm và xếp hạng của mình.
Phát thanh cắt ngang một đường, vô cảm mà nói:
"Thí sinh Du Hoặc, xếp hạng thành tích tích luỹ ở giai đoạn thứ nhất là: 99%, tạm thời không có quyền được vào nơi trú ẩn, hãy tiếp tục cố gắng."
Sau khi báo xong điểm số, một dòng ký tự giống như hình xăm xuất hiện trên mu bàn tay của mọi người, in cái kết quả đáng xấu hổ này lên người họ.
Vu Văn chùi chùi hai cái rồi nói: "Không xoá được."
Dương Thư nói: "Có thể sau này điểm và xếp hạng của chúng ta đều được hiển thị ở đây rồi."
Tám người bọn họ đều giống nhau.
Cuối cùng....
Sau biết bao nhiêu đợt đả kích, hệ thống cuối cùng cũng nói:
"Cuối con đường này là nội thành của thị trấn Brandon, sau 5 giây phòng thi ở giai đoạn thứ nhất sẽ biến mất, chúc mọi người may mắn."
Phía sau sương trắng cuồn cuộn bắt đầu nuốt chửng lấy căn nhà nhỏ của gia đình Sherry.
Du Hoặc nắm lấy Tần Cứu sải bước đi đến cuối con đường.
Toàn cảnh thị trấn Brandon cuối cùng cũng hiện ra.
Chúng chẳng giống với những gì mà họ đã nhìn thấy trước đó, không có những mái nhà đo đỏ trăng trắng nào cả, cũng không có cây cối xum xuê, chỉ có con đường hiu quạnh cùng những căn nhà cũ nát đầy bụi bẩn mà thôi.
Ở đây mây mù che khuất cả bầu trời, ánh đèn đường mười chiếc hết tám chiếc đã hỏng, đường tín hiệu không tốt nên ánh sáng lập lòe choáng cả mắt.
Giờ đây, tựa như cả khu phố rơi vào một thời thế cũ kĩ của London thuở trước, những tòa nhà nằm đó xám mịt màu sương mù trên mái, tầm nhìn chẳng được mấy tốt, không chừng có người ở đâu đó lao đến bất lình thình cũng không biết.
Có điều cả thị trấn đâu đâu cũng vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng hệt như một toà thành chết chóc.
"Những người dân trong thị trấn với người trong gương đâu cả rồi?"
"Chắc trốn hết rồi, có ai lại dám đi ngênh ngang trên đường cơ chứ?"
"Chúng ta đó."
"........"
Tần Cứu thở dài một hơi, chăm chú lắng nghe.
Cách đó không xa dường như có tiếng bước chân, một tiếng vang đầy can đảm trong lớp sương mù. Lúc này mà dám lên phố thì chỉ có thí sinh mới vào thôi.
Đối phương tự thấy tiếng động của mình rất lớn nên đã nhanh chóng giảm tiếng bước chân lại.
Chung quanh lại khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu, khiến lòng người chằng ngừng bất an lo sợ.
"Đầu tiên phải đi tìm vũ khí trước đã." Tần Cứu nhẹ giọng nói.
Như đề thi đã từng đề cập, nhóm người dân đã tự chế tạo ra nỏ và tên chuyên dùng để giết người trong gương, chúng được giấu trong các góc của thị trấn. Vì là một thí sinh kém đứng thứ 99% nên phải tự giác từ bỏ nơi trú ẩn và chuẩn bị thật vững vàng, đầu tiên cần phải có một bộ vũ khí trước đã.
Du Hoặc đã để ý đến một chỗ.
Đó là một rạp chiếu phim nhỏ, hệt như một tòa thành đứng vững. Có một tấm bảng đèn khổng lồ bị tróc đã sớm phai màu, trên đó chỉ còn đầy bụi, không biết là nó đã bị bỏ hoang bao lâu rồi.
Bức tượng hình người được điêu khắc bằng đá ngã lăn trước cửa, chắn hơn nửa cánh cổng. Kính cửa sổ bên cạnh vỡ rơi đầy đất, phần rìa còn có vết máu không biết có tự bao giờ.
Du Hoặc đánh tay ra hiệu, nhẹ nhàng đi đến chiếc cửa sổ.
Vu Văn nhìn vào cả công trình đồ sộ kia, cảm giác không gian ở đây rất lớn, nhiều đồ vật, người...... phỏng chừng cũng không ít.
Cậu chợt cảm giác như bản thân đang đi ăn gà(*) thật vậy, anh cậu dẫn đầu nhảy vào khu quân sự.
Còn cậu vừa nhảy xuống đã nhận ngay thành tựu "Mất sớm".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.