Tại phòng giam phía trong cùng, 922 muốn nói rồi lại thôi.
Anh ta nắm then cửa do dự cả buổi, còn quay đầu lại nhìn Tần Cứu rất nhiều lần.
''Nhân lúc hiệu lực phòng giam còn chưa bắt đầu, muốn nói gì cứ nói đi.'' Tần Cứu xoa xoa mặt.
Cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, nên trông anh có hơi mệt mỏi.
922 ít khi thấy anh như vậy, nuốt trọn mấy câu định nói vào bụng, bảo: ''Không có gì.''
''Không có gì để nói sao?'' Tần Cứu ồ một tiếng: ''Tôi thì có đấy.''
''Hả? Cái gì cơ?''
''Bài thi này có gì bất thường không?'' Tần Cứu hỏi.
922 thầm nói: Điều bất thường nhất không phải là chỗ của mấy người sao?
''Trừ bọn tôi ra.''
Tần Cứu biết rõ trong lòng anh ta đang thầm phỉ báng sếp của mình đây mà, anh nói thêm: ''Đưa nhiều người quen cũ đến như thế, vậy chắc không nằm ngoài mục đích tụ tập đồng nghiệp đâu nhỉ.''
922 gật đầu đồng ý: ''1006 vừa đến là nói rồi."
Tần Cứu hơi sửng sốt, lúc sau mới phản ứng rằng 1006 là Cao Tề.
''Lúc đó bọn tôi cũng nghĩ rằng, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, cảm giác như sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hai ngày rồi vẫn chưa thấy gì cả.'' 922 ngập ngừng nói: ''Mà nhắc đến bất thường.....''
Tần Cứu nhướng mày, chờ anh ta nói.
922 nói: ''Hôm nay lúc ăn cơm chiều, cả bàn ăn của tụi tôi đều rất bất thường.'' Đây là chủ đề lúc đầu anh ta muốn nói với Tần Cứu, anh ta cũng không định nhắc tới, ai mà ngờ nói một hồi lại vòng về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737602/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.