Mọi người bước nhẹ chân, vội vàng lên lầu.
Du Hoặc thấp giọng hỏi Sở Nguyệt: ''Cô có xem qua mấy cái tủ đó chưa?''
Sở Nguyệt nói: ''Lúc mới tới thì có lục lọi thử để tìm chỗ trốn. Sau đó thì không còn xem nữa, mà trong đó cứ có mùi là lạ thế nào ấy.''
Tần Cứu: ''Mùi gì?''
''Lúc ấy không có để ý cho lắm, chỉ cảm thấy nó hơi khó ngửi. Nhưng không phải mùi máu, nếu mùi máu quá nặng thì chắc chắn lúc ấy tôi sẽ phát hiện ra ngay.'' Sắc mặt Sở Nguyệt méo mó.
Sắc mặt của bọn Thư Tuyết càng méo mó hơn nữa.
Mỗi ngày phải ngủ trên cái giường mà bên dưới còn giấu hàng khủng như vậy ai mà chịu nổi được cơ chứ.
Đi vào phòng ngủ chính, Sở Nguyệt chỉ vào cạnh giường, bảo: ''Cái này, rồi bên cánh cửa nữa, tổng cộng có bốn cái tủ.''
Chỗ này quả thật là nơi giấu người tuyệt đỉnh.
Cửa tủ bằng phẳng, không nhìn được khe hở nào cả.
''Cửa này mở sao vậy?'' Vu Văn chỉ chỉ tay: ''Đã không có then cửa thì thôi, còn không có chỗ để chọt vào nữa.''
Sở Nguyệt vừa muốn trả lời, Du Hoặc đã ngồi xổm xuống, gõ vào cửa tủ: ''Mở hai bên ra, rồi đẩy vào.''
''Sao cậu biết?'' Sở Nguyệt nghi hoặc nói: ''Hồi đó tụi tôi không cẩn thận đá trúng mới phát hiện ra.''
Du Hoặc nói: ''Nhật ký viết.''
Hai người chủ nhà này có một quyển nhật ký rất dày, trừ cái trang bị xé xuống kia, thì đa số nội dung chỉ là những chuyện vụn vặt thường ngày.
Du Hoặc lật được vài trang, thì thấy họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737599/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.