Xuất phát từ bản năng của một học sinh, Vu Văn vừa nhìn thấy đề bài thế mà lại nghiêm túc tự hỏi một câu.
Dương Thư nhìn cậu cầm cây bút cau mày, khó hiểu hỏi: "Chả phải mục đích của chúng ta là trả lời sai à?"
Vu Văn: "....... Phải ha."
Cậu vung cây bút lớn lên, viết 100 vào.
Lần đầu tiên trong đời có thể viết đáp án sai một cách hào hùng như vậy.
Sally và Sherry dựa vào cạnh bàn, dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thiểu năng mà nhìn Vu Văn.
Lần này thì không cần do dự, trên giấy lập tức gạch một đường cực lớn! Vu Văn dùng bút tô lên đáp án ngay tắp lự.
Ngay sau đó, màu đỏ tràn ra trên mặt kính. Tất cả bệ đá phản quang, sàn đá hoa cương, và cả cửa kính đều chảy ra dòng máu sền sệt.
Ngoài Vu Văn ra, thì đây là lần đầu tiên những người khác đối mặt với tình hình này.
Tận mắt nhìn thấy và đứng ngoài nhìn thấy là sự khác biệt vô cùng lớn, trong lúc nhất thời mọi người chẳng kịp phản ứng lại. Khuôn mặt họ phản chiếu lên gương, hệt như tấm ảnh chụp gia đình bị đông cứng.
Vết máu tham lam bò lên mặt, thế mà bọn họ vẫn không nhúc nhích, nhìn gương một cách vô hồn, biểu cảm đọng lại ở một khắc nào đó, nhìn qua tựa như họ đang mang một chiếc mặt nạ da người giả vậy.
Tất cả mọi người đều đã bị bóng trong gương yểm cả rồi.
Đằng sau những người lớn đó, là hai đứa nhóc ngồi trên ghế sofa, chúng tựa như hai con búp bê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737597/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.