Chương trước
Chương sau
"Lần thứ ba?"
"Còn có lần thứ mấy nữa?"
Tần Cứu và Du Hoặc cất tiếng cùng một lúc, nhưng lời lại chẳng giống nhau.
Vừa hỏi xong, bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Tần Cứu nhìn chằm chằm Du Hoặc, trong ánh mắt ngập tràn dấu chấm hỏi.
Du Hoặc ậm ờ đáp: "Tôi có nhớ lại một tí, nhưng cũng không nhiều lắm."
"Nhớ từ khi nào vậy?" Tần Cứu hỏi.
Du Hoặc không trả lời lại.
Hai người họ đối diện nhau trong chốc lát, Du Hoặc vuốt khuyên tai, khẽ liếm môi......
Bà chủ Sở là một người thông minh. Chỉ cần lướt mắt qua đã nắm rõ tình hình ngay.
Du Hoặc đã nhớ ra một phần, mà chỉ là nhớ những gì gần đây nhất. Tần Cứu thì vẫn quên như cũ.
Cô vô cùng hiểu rõ sự khác biệt này.
Chung quy Tần Cứu vẫn còn đang mang danh giám thị, vốn dĩ còn đang chịu dưới sự ràng buộc và quấy nhiễu của hệ thống, muốn khôi phục ký ức cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhớ lại những lời ra tiếng vào truyền khắp khu giám thị, gì mà nào là quan điểm 001 đối lập hoàn toàn với A, quan hệ bất đồng. Còn nào là có người đập chết người kia luôn.......
Bao nhiêu năm trôi qua, Tần Cứu chắc chắn nghe không hề ít. Sau khi tiến vào hệ thống, Du Hoặc nhiều hay ít gì cũng chắc đã nghe qua cả rồi.
Dưới tình huống như thế này mà họ có thể cùng nhau đứng ở đây, thật sự chẳng dễ dàng là bao.
Chỉ có Sở Nguyệt - người đã chứng kiến tận mắt từ đầu tới cuối là hiểu rõ nhất.
Cô mãi luôn nhớ rõ buổi chạng vạng nào đó vào vài năm về trước, Tần Cứu hồi vẫn còn là thí sinh nhất quyết chạy từ toà Song Tử xử phạt qua đây, nhân lúc bộ phận theo dõi của hệ thống có lỗ hổng, xin cô giúp một chuyện.
Anh nói: "Nếu như tôi không cẩn thận để lỡ thông qua kỳ kiểm tra, hay là dùng hết số lần kiểm tra lại đi nữa, phiền giúp tôi mở cửa sau, tôi nhất định phải trở về."
Khi đó thời gian gấp rút, anh còn chẳng kịp bước vào, chỉ dám ngồi xổm trên thềm cửa sổ vừa quan sát động tĩnh bên ngoài, vừa nói.
"Quyền hạn của tôi và cậu ấy chẳng khác nhau bao nhiêu, sao cậu không trực tiếp nhờ cậu ấy giúp đi?" Sở Nguyệt lúc ấy hỏi lại.
Tần Cứu thu hồi tầm mắt đang ngoái nhìn ngoài cửa sổ, cười một tiếng, bảo: "Tôi biết phạm vi quyền hạn của cô và cậu ấy không giống nhau, huống hồ ngài giám thị A của chúng ta khó thuyết phục lắm, chẳng phải cô đã rõ rồi à?"
"Vậy sao cậu nghĩ có thể thuyết phục được tôi?"
"Lập trường giống nhau là bạn rồi không phải sao, chẳng lẽ chúng ta không được xem là như thế?" Tần Cứu nói.
Sở Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: "Xem là vậy đi."
"Nhưng là có một số việc tôi không thể khống chế được." Sở Nguyệt lại bổ sung: "Cậu cũng biết, nếu hệ thống đưa người ra ngoài sẽ làm gì đó, ví dụ như quấy nhiễu ký ức. Tôi có thể nghĩ cách đưa cậu trở về, nhưng....."
Loading...

"Tôi biết." Tần Cứu đáp: "Có thể trở về là được rồi."
Dường như anh còn muốn nói gì đó, có lẽ chỉ là một lời hứa hẹn hay bảo đảm gì chăng? Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn không nói, chỉ cong mắt cười cười.
Anh như có một thiên phú vậy.
Bất luận là gì đi nữa, bạn sẽ chẳng thể mang lấy một gánh nặng nào mà đặt hoàn toàn niềm tin của mình vào anh.
Cuối cùng, Sở Nguyệt gật đầu.
Tần Cứu nắm chắc thời gian, dự định nhảy ra khỏi cửa sổ. Nhưng trước khi đi, anh lại như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn quay đầu đưa tay ra hiệu "im lặng" với Sở Nguyệt, nói: "Giữ bí mật giúp tôi nhé, cảm ơn."
.......
Cô mãi nhớ như in, chiều hôm ấy Tần Cứu mang thân phận "giám thị" trở về một lần nữa.
Toàn bộ giám thị đời đầu và giám thị đời sau bị triệu tập mở họp.
Cô và Du Hoặc là hai người nắm quyền hạn tối cao, phải đi trước một chuyến tới tổng trung tâm điều khiển. Đến khi trở về thì gặp được Tần Cứu ở trên con hành lang dài ngoài cửa.
Ánh mắt trời ngày hôm đó có lẽ đẹp biết nhường nào.....
Cô nhớ rõ nó sáng loá cả mắt mình, xuyên qua con hành lang như những hạt bụi pha lê tạo thành một con đường mà nhảy múa, sáng đến nỗi làm người ta phải đau quặn cả lòng.
Du Hoặc ở bên cạnh cô dừng bước chân, chỉ biết chằm chằm nhìn vào người đang đứng sừng sững trước cửa phòng họp.
Mà Tần Cứu vừa vào cửa đã nháy mắt nhìn sang bên đây, ngây người một lát mới chợt hỏi: "Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không nhỉ?"
......
Sở Nguyệt phục hồi tinh thần lại.
Du Hoặc và Tần Cứu ở trước mặt cô vẫn giống như trong dòng chảy ký ức ấy, lại cũng chẳng giống gì cả.
Bọn họ lần này, cả hai từ trong ra ngoài đều bộc lộ tư thái cao ngạo không thèm để ý, thả lỏng hơn rất nhiều so với mỗi một ngày trong quá khứ.
Khá tốt.
Không phải, là rất tốt mới đúng.
Du Hoặc nghe thấy tiếng thở dài nhẹ tênh của cô, cứ nghĩ cô còn băn khoăn gì đó, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Bà chủ Sở vỗ vai hai người họ, cười tủm tỉm vui đùa: "Không có gì, chỉ là chẳng biết nói gì cho đặn, thôi thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé."
Du Hoặc: "?"
Tần Cứu: "???"
Quý cô này đúng là chả phải người diễn khuôn mẫu theo kịch bản mà, làm cho hai người dở khóc dở cười.
Du Hoặc nghĩ ngợi rồi hỏi cô: "Cô bị phạt vào chỗ nghỉ ngơi à? Tại sao vậy?"
Sở Nguyệt không trả lời ngay, mà lại nói: "Nếu tôi đã bị cậu kéo tới đây rồi, vậy hiện tại thì tôi là thí sinh đúng không?"
Du Hoặc không thể chắc chắn: "Không biết nữa, đây là lần đầu tôi lập tổ đội, có thể kéo cô tới đây cũng rất ngoài ý muốn rồi."
"Tôi cũng bất ngờ thật, cậu còn dám cả gan thử nữa chứ." Sở Nguyệt khâm phục nói: "Có điều thận trọng suy xét, theo quy định tổ đội, viết rõ không giới hạn nhân số, một bộ thẻ tương ứng một lần. Nhưng nó lại không nói rõ có nhất định phải là thí sinh hay không. Phòng chừng hệ thống cũng không nghĩ tới cậu có thể luồn lách qua lỗ hổng này."
Tần Cứu chỉ lên không nói: "Không thì chửi vài ba câu thử đi? Nếu không có cảnh cáo gì thì cô đã là thí sinh rồi đấy."
Sở Nguyệt không nhiều lời liền mắng hệ thống ba câu.
Loa nhỏ trong gác an ninh vang lên hai tiếng sàn sạt, nhưng cũng chẳng có tiếng cảnh cáo nào vang lên.
Sở Nguyệt lập tức cười phá lên.
"Vậy thì bà đây còn sợ cái gì nữa." Sở Nguyệt nói: "Bị phạt đương nhiên cũng bởi cấu kết với mấy người nào đó gây chuyện thôi chứ còn gì."
"Thế vậy tại sao cô không bị xóa ký ức?"
"Tại tôi chỉ giúp một ít thôi." Sơ Nguyệt cười xấu xa: "Theo quy tắc, có thể xem như là trùng hợp hoặc hiểu lầm. Tất nhiên đã thế thì sao có thể phạt nghiêm trọng cho được? Vô lý."
Dẫu thế cũng không thể xem nhẹ.
Cô bị lấy lại quyền hạn, bị điều khỏi vị trí giám thị, phạt đến chỗ nghỉ ngơi (*) hoang vu hẻo lánh nhất, hằng năm bùi ngùi đón tuyết sương, nghìn dặm đất đường phủ đầy bụi.
Chỉ có cô lòng giữ nặng chuyện xưa, lại chẳng gặp lấy bất kì ai bầu bạn cùng ôn chuyện, liệu có khác ngồi tù là bao.
Hệ thống giống như kẻ tò mò lại tàn nhẫn, nắm quyền quyết sinh quyết tử người khác, mỗi khi xảy ra vấn đề, nó sẽ nắm những con "búp bê nghịch ngợm" đó vào lòng bàn tay, hôm nay thì thử hình phạt này, nếu như không hiệu quả, thì ngày mai thử hình phạt kia.
Lần đầu tiên phát hiện có hai nhân vật lợi hại qua lại thân thiết, tạo thành uy hiếp với nó. Nó đá một người, giữ một kẻ, xóa ký ức một kẻ, giữ một người.
Nó không thể hiểu được cung bậc cảm xúc của một cá thể con người, chẳng thể phân biệt được điều kỳ diệu trong tình cảm thiêng liêng, chỉ biết có một câu nói rằng "Một cây làm chẳng lên non".
Kết quả vô dụng cả.
Lần thứ hai, nó nhận ra uy hiếp đó càng ngày càng lớn, thiếu chút nữa đã đánh ngã bước chân của nó. Thế là nó thay đổi phương pháp, xóa hết ký ức cả hai người. Lại cho những kẻ khác nếm thử mùi vị trừng phạt, một là trục xuất khỏi trung tâm, hai là quyền hạn hư cấu, ba là chèn ép, cuối cùng là ly gián.
Đó là trước mắt, chưa nói tới vô dụng hay hữu ích.
Nhất định là nó tức chết rồi.
Trong gác an ninh, hệ thống bắt đầu gọi hồn:
"8:29 PM, bài kiểm tra tiếp theo sắp bắt đầu, yêu cầu các thí sinh ở đây nhanh chóng lựa chọn môn thi."
"Yêu cầu các thí sinh ở đây nhanh chóng lựa chọn môn thi."
Ba người quay lại đám đông, Sở Nguyệt có chút luyến tiếc mà bảo: "Cơ hội khó gặp, tôi còn đang nghẹn một đống chuyện chưa nói xong đây. Tiếc là....."
"Vậy vào bài kiểm tra rồi nói đi?" Dương Thư bên cạnh không biết chuyện trong cuộc, tiếp lời.

Sở Nguyệt cũng không ngại, giảo hoạt cười nói: "Những lời đó cũng không thể tùy tiện mà nói, bằng không....."
Nhóm bọn họ thể nào cũng sẽ bị xử phạt lần ba.
"Nhưng thật ra có một phòng thi là ngoại lệ." Sở Nguyệt nói.
"Sao gọi là ngoại lệ?"
"Trong phòng thi đó, có một chỗ có thể nói nhỏ."
Nói nhỏ?
Du Hoặc thắc mắc nhìn cô, chẳng lẽ là chỉ..... một nơi giống phòng tạm giam không chịu sự theo dõi của hệ thống?
Nếu như thật sự có chỗ như vậy thì tiện hơn nhiều, rốt cuộc thì cứ dựa vào việc vi phạm quy định thì thật sự phiền toái quá.
"Nhưng mà thôi đi, coi như tôi chưa nói gì hết." Sở Nguyệt nói: "Có cả nghìn cả vạn phòng thi trên toàn cầu, xác suất ngẫu nhiên tới đó thật sự quá nhỏ. Làm như trong chúng ta có kẻ đặc biệt may mắn hay gì? Dù sao thì bản thân tôi, cũng không được làm bậy nhiều. Còn hai người?"
Du Hoặc còn chưa mở miệng thì Sở Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, bảo: "Thôi thôi, có khi còn cứng hơn cả tôi. Chung quy thì cả hai người trong hệ thống này đã lên đến cấp Ngưu Ma Vương (*) rồi, cơ bản chính là vai ác."
Du Hoặc: "......"
Vu Văn nói: "Thật ra, em cũng không kém may cho lắm. Nhưng...."
Bên cạnh là một đám số con rệp, có may bằng trời cũng không kéo nổi.
"Yêu cầu các thí sinh nhanh chóng lựa chọn môn thi."
"Yêu cầu các thí sinh nhanh chóng lựa chọn môn thi, không được kiếm cớ kéo dài thời gian."
Rõ ràng cách thời gian quy định còn nửa phút, mà hệ thống lại làm như chỉ còn nửa giây.
Đột nhiên, giọng nói mềm nhẹ của Thư Tuyết chen vào: "À thì, mọi người tính chọn riêng phòng thi sao? Có lẽ.... tôi có thể thử xem?"
Sở Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn: "Cô bé này muốn thử thế nào đây? Hệ thống phái em tới à?"
Thư Tuyết đỏ mặt vội vàng xua tay: "Không phải đâu, tình trạng của tôi khá đặc biệt, à ừm.... nói ra dài lắm."
Vu Văn tóm gọn giúp chị: "Chị ấy là bug ạ."
"Bug?" Sở Nguyệt hứng thú lên, "Bug được à nha, tôi đây thích bug nhất. Em nói có thể chọn phòng thi sao? Chọn thế nào?"
"Chị cứ miêu tả một chút cho tôi, là môn gì? Kiểm tra đại khái như thế nào? Được thì kể ra các vật tiêu biểu, ví dụ như nhân vật hay nhân vật đặc biệt gì đó?"
Sở Nguyệt nói: "Tôi chưa từng kiểm trong phòng đó bao giờ, chỉ biết chút thông tin thôi."
Cô dùng ngón tay tạo thành khe hở cực nhỏ. (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad và Wordpress, nghiêm cấm repost.)
"Môn thì chắc là Toán học."
Bầu không khí trong sân bị hai chữ "Toán học" làm cho chết lặng.
"Tiêu biểu thì....." Sở Nguyệt cau mày suy nghĩ, đột nhiên móc di động bật một tấm ảnh chụp lên: "Chính là căn nhà này."
Du Hoặc và Tần Cứu ở cạnh đúng lúc liếc qua nhìn một cái.
Cả hai người đều sửng sốt.
Tần Cứu nói: "Đây không phải là căn nhà ở khu giám thị sao?"
Sở Nguyệt: "Đúng vậy."
Trong ảnh chụp là một tòa biệt thự nhỏ, bề ngoài giống như đúc một tòa trong khu giám thị, đó là chỗ ở của một số giám thị.
Nhưng đối với Du Hoặc mà nói, tòa nhà này làm hắn trở nên quen thuộc, đặc biệt là cây hoa trà (*) ngoài cửa sổ.
Thật ra cây hoa trà đó cũng không khác gì các cây hoa bình thường khác, nhưng Du Hoặc luôn cảm thấy thân gỗ của nó, rất giống hàng giả.
"Nhớ ra nơi này sao?" Sở Nguyệt hỏi Du Hoặc.
"Trước đó tôi ở đây?"
"Xem ra có tí ấn tượng đó." Sở Nguyệt nói.
"Nhà của cậu ấy à? Không phải chúng đều bị xóa sạch à?" Tần Cứu nói.
Mọi người đều biết, sau khi giám khảo A bị hệ thống trục xuất, toàn bộ các đồ vật có liên quan đều bị dọn dẹp sạch sẽ, hoặc sẽ che giấu đi mất, hoặc là đặt vào quyền hạn cao, người thường không thể tiếp xúc đến.
Đương nhiên căn nhà này không ngoại lệ.
Sở Nguyệt nói: "Chưa đâu, theo quy tắc cơ bản, tất cả đồ vật đều phải sao lưu, không phải cứ nói xóa là xóa sạch mà không để lại dấu vết. Vì vậy, để ngăn chặn tôi tiếp xúc với ngôi nhà này, hệ thống đã giấu nó trong một phòng thi. Nó đã trở thành một phần của phòng thi."
Du Hoặc đột nhiên nhớ tới, vào lần đầu tiên gặp Sở Nguyệt, cô từng ý vị thâm trường mà nhắc tới một câu: "Trong phòng thi có rất nhiều vết tích, có thể đi tìm thử một chút."
Hắn vẫn luôn cho rằng, cái gọi là vết tích, chính là những vật nhỏ giống như nửa điếu thuốc nọ.
Không nghĩ tới, còn có thể lớn như vậy.
Thư Tuyết nói: "Được, để tôi thử xem! Vậy cùng nhau thi toán nào."
"Thí sinh còn 5 giây để chọn môn!"
Trong lòng mọi người có chút không đành, nhưng vẫn đi theo Thư Tuyết vào con đường "Toán học" kia.
Màn sương trắng giăng lối xưa nay chưa bao giờ dày đặc đến như thế.
Du Hoặc đi trong làn sương thật lâu, lâu đến nỗi cảm thấy chẳng còn người nào kề cạnh, chỉ có mỗi bản thân lạc lối, mãi mới đi đến cuối đường.
Nháy mắt để sương trắng tan đi, tiếng của hệ thống mới vang lên:
"Bài kiểm tra được lấy phòng thi đại hình liên hợp, xin mời các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.